Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng

Chương 48: Chương 48: Sợ bóng sợ gió




Hoắc Hải Phong vẫn cuộn tròn mình trong cơn mưa lạnh buốt cho đến tận khi Lâm Tiến Quân nhận được cuộc gọi.

Lâm Tiến Quân thở dài một hơi, lúc này anh ta không quan tâm đến chuyện khác, vội vàng kéo Hoắc Hải Phong đến bệnh viện địa phương.

Sau khi tự hành hạ bản thân trong một khoảng thời gian dài, không nghỉ ngơi tốt, cơm cũng không ăn, cơ thể của Hoắc Hải Phong đã sớm trở nên cạn kiệt sức lực.

Dường như trận mưa lần này đã dồn ép cọng rơm cuối cùng của anh sụp đổ, sốt cao, viêm phổi, một loạt vấn đề xảy ra. Trong một thời gian dài, anh phải trải qua trạng thái nửa mê nửa tỉnh.

Sau một tháng nằm viện trong tình trạng mê man, cả người Hoắc Hải Phong đã gầy như trang giấy, cơ thể của anh cũng miễn cưỡng hồi phục sức khỏe.

Từ đó, dường như anh đã nghĩ thông suốt mọi chuyện. Mỗi ngày anh đều ngủ đúng giờ và ăn đúng giờ, thời gian được sắp xếp chính xác như một người máy. Và cũng từ đó, Lâm Tiến Quân chưa từng nhìn thấy biểu cảm nào khác trên gương mặt của anh.

Lần đó lúc trở về sau khi đi dạo phố không bao lâu, bà Nhung quyết định trở vê nước. Bà ấy nói rằng mình không thể ở lại nước ngoài được, vừa bất đồng ngôn ngữ, lại không có ai cùng bà ấy chơi đùa nên bà ấy gói ghém một ít món quà nhỏ rồi trực tiếp trở về nước.

Tô Quỳnh Thy lại trở vê cuộc sống nhàm chán, cuộc sống thoải mái kiểu này trôi qua cực kỳ nhanh chóng, trong nháy mắt đã đến thời kỳ chuyển dạ.

Tô Kiến Định đẩy toàn bộ công việc ra phía sau, anh ấy đứng bên cửa sổ canh giữ phòng Tô Quỳnh Thy. Lê Quốc Nam cứ nhảy lên nhảy xuống mãi ở trong bệnh viện đông người. Các bác sĩ khoa phụ sản trong bệnh viện bị giày vò, vừa nhìn thấy anh ta thì lập tức bọn họ quay đầu bỏ chạy.

Mỗi lần Tô Kiến Định nhìn thấy Tô Quỳnh Thy ưỡn cái cái bụng bầu của cô rồi đi bộ ở hành lang, trong lòng anh ấy vô cùng hoảng sợ. Anh ấy cứ ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng lại sợ sau khi nói ra sẽ làm cô lo lắng, cuối cùng anh ấy chỉ có thể nuốt hết vào bụng.

Tô Kiến Định chỉ có thể thay đổi biện pháp để nhắc nhở Tô Quỳnh Thy: “Quỳnh Thy, bác sĩ nói rằng tập thể dục thích hợp là được rồi. Chúng ta nên nghỉ ngơi hợp lý, không cần phải vất vả như vậy.

Hơn nữa, chúng ta không cần phải sinh tự nhiên mà, sinh tự nhiên đau lắm đấy. Đến lúc đó nói cho bác sĩ biết đợi đến khi em sinh thì chúng ta sẽ x đẻ mổ…

Tô Quỳnh Thy liếc anh ấy một cái: “Anh à, anh đừng có nói linh tinh, trong sách có nói những đứa trẻ được sinh tự nhiên mới là những đứa trẻ khỏe mạnh và thông minh nhất. Chỉ có những người mẹ đã trải qua sinh tự nhiên mới là những bà mẹ hoàn chỉnh, em không nghe mấy lời nói lung tung của anh đâu.”

Sắc mặt Tô Kiến Định tối sâm lại, anh ấy vừa định mở miệng thì cô gái nhỏ trước mặt đã nhanh chóng bày ra dáng vẻ sắp khóc. Xem ra anh ấy lại phải đau đầu cùng đau lòng, anh ấy vẫn luôn không có biện pháp nào bắt ép cô.

Trái tim anh ấy một chút cũng không thể buông bỏ được. Đứa em gái của mình dần dần trưởng thành và trở nên xinh đẹp như bây giờ, những người khác không cảm thấy đau lòng nhưng anh ấy thì vô cùng đau lòng.

Bây giờ toàn bộ thể xác và tâm trí của anh ấy đều đặt ở trên người của Tô Quỳnh Thy, không một ai có thể mong mẹ con cô được bình an như anh ấy.

Ngay cả những điều không tốt anh ấy cũng nghĩ đến, cho dù đứa bé không giữ được thì người lớn cũng nhất định không thể xảy ra chuyện gì.

Mặc dù hai người không mang thai nhưng lại bày ra dáng vẻ căng thẳng như sắp chết. Tô Quỳnh Thy vẫn sinh hoạt như thường lệ, nên đi bộ thì đi bộ, nên ăn uống thì ăn uống, các hoạt động của cô vô cùng chỉnh chu. Suốt nửa tháng nằm viện, khuôn mặt cô đã mịn màng hơn một ít.

Khi hai người kia đang canh giữ vất vả, họ lại vô tình bị sụt cân như thể người đang mang thai là hai người họ.

Sống trong bệnh viện đã gần một tháng, thậm chí Lê Quốc Nam còn nghĩ đến chuyện truyền thuốc kích đẻ. Tô Quỳnh Thy vẫn giống như một ông thần với cái bụng phệ, ngày nào cô cũng đi chao đảo trong bệnh viện.

“Em Thy, anh thấy em mang thai Na Tra đấy! Đã qua ngày dự sinh được nửa tháng, tại sao vẫn không có động tĩnh gì cả?”

Lê Quốc Nam cau mày, đầu anh ta di chuyển lại gần bụng cô, ngón tay cong lại gõ nhẹ lên bụng cô. Anh ta đã kiểm tra không biết bao nhiêu lần, đứa trẻ vẫn ổn và vô cùng khỏe mạnh nhưng lại không có dấu hiệu sinh nở.

“Nói cái gì vậy, em tránh xa em gái anh ra một chút.” Ngay cả chị Nguyệt và bà vú cũng đã được mời từ sớm rồi, Tô Kiến Định lo lắng cả đêm không ngủ được. Mấy ngày nay, anh ấy trực tiếp ngủ ở phòng bệnh của Tô Quỳnh Thy.

Anh kê một cái giường nhỏ chỉ có thể co hai chân mà ngủ, nhìn anh ấy như vậy trông vô cùng tủi thân. Anh ấy sợ một đêm nào đó anh ấy không có ở đây, nếu đột ngột phải sinh thì khi Tô Quỳnh Thy không gọi được ai sẽ xảy ra chuyện không may.

Tô Quỳnh Thy thấy hai người gầy đi một cách rõ ràng, cô ngượng ngùng: “Anh, thật ra các anh căng thẳng như vậy cũng vô ích. Đứa bé có chủ kiến của mình, khi nào muốn ra thì tự nhiên sẽ đi ra.

“Anh biết” Tô Kiến Định xoa xoa lông mày, bình tĩnh nói: “Anh không căng thẳng” Tô Quỳnh Thy im lặng nhìn anh ấy, cô cũng không nói gì.

Cả tháng trời ai cũng nơm nớp lo sợ nhưng chỉ biết rằng tháng năm sắp kết thúc mà Tô Quỳnh Thy không hề có dấu hiệu sinh nở. Trải qua một thời gian dài căng thẳng, Tô Kiến Định và Lê Quốc Nam trở nên sợ bóng sợ gió.

Ngay khi cả hai người đang thảo luận vê phương pháp tiêm trợ sản trong hai ngày, đột nhiên Tô Quỳnh Thy chuyển dạ vào đêm muộn.

Đèn trong phòng bệnh của Tô Quỳnh Thy bật sáng ngay lập tức. Tô Kiến Định nhanh chóng chạy ra khỏi phòng bệnh, anh ấy còn chưa kịp mặc quần áo vào đã vội vàng kêu lên: “Lê Quốc Nam, mau gọi bác sĩ đi, mọi thứ đã chuẩn bị xong, Quỳnh Thy sắp sinh rồi!”

Tiếng hét của anh ấy khiến các bác sĩ và Lê Quốc Nam đang ngồi dự phòng ở quầy lễ tân bị sốc. Sau khi âm thanh truyền đến chỗ bọn họ, tất cả các bác sĩ và y tá đã túc trực trước đó đều chạy đến. Trong chốc lát tin tức được lan truyền đến mọi người và dường như toàn bộ bệnh viện sống động trở lại.

Tô Quỳnh Thy đau đớn đến mức suýt bất tỉnh, nửa đêm đột ngột bị đau khiến cô phải tỉnh dậy. Cô cảm thấy có điều gì đó không ổn, tuy là lần đầu tiên sinh con nhưng trước đó các bác sĩ đã phổ biến rất nhiều, cô biết có thể do vỡ nước ối sắp sinh nên lập tức gọi người.

May mà Tô Kiến Định ngủ cách đó không xa, mấy ngày nay anh ấy không ngủ được vì căng thẳng. Cô vừa cử động thì anh ấy tỉnh dậy. Sau khi trơ mắt nhìn Tô Quỳnh Thy bị đẩy vào phòng mổ, Lê Quốc Nam đang muốn đi theo thì anh ta bị Tô Kiến Định chặn lại.

Dù sao anh ta cũng không phải là bác sĩ chuyên khoa phụ sản, anh ấy biết Tô Quỳnh Thy không muốn họ nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của cô. Bác sĩ là những bác sĩ giỏi nhất mà anh ấy có thể tìm được, dù lo lắng nhưng anh ấy chỉ có thể đợi ở bên ngoài.

Trước mắt cô đều là những bóng người ngổn ngang đang lắc lư, Tô Quỳnh Thy không thể nhận ra những người này là ai và cô đang ở đâu, cô chỉ cảm thấy rất đau và có thể ngất đi ngay lập tức.

Sau một hồi đau đớn, có vẻ cô nghĩ sinh con khá dễ dàng, vừa nói sinh con thì lập tức đã sinh xong. Bởi vì hiện tại y học rất tiên tiến, chỉ có ít người bị tai biến nên coi như khá an toàn. Chỉ là sau khi tự mình trải qua mới có thể hiểu được loại đau đớn này căn bản là không thể tưởng tượng được.

Đến cuối cùng, vẻ mặt của Tô Quỳnh Thy có chút sững sờ, cô nhớ tới mình bắt đầu vào ban đêm, ánh đèn sáng trắng khiến đôi mắt cô đau nhói, xung quanh cô có đủ loại người, bọn họ nói gì cô cũng không nghe được rõ ràng, âm thanh của bọn họ giống như bị một lớp gì đó bao phủ.

Tô Quỳnh Thy nhớ rằng Tô Kiến Định muốn cô sinh mổ, anh ấy nói rằng sinh con rất đau đớn và không đành lòng để cô chịu đựng nỗi đau đó.

Lúc đầu, cô còn không quan tâm, cô nghĩ rằng con mình phải tự sinh mới tốt. Cho tới bây giờ, nằm trên bàn mổ, bác sĩ không ngừng bảo cô gắng sức rặn thì cô mới biết việc sinh con không đơn giản như cô nghĩ.

Dường như cơn đau mạnh hơn dự kiến, bụng dạ co rút dữ dội giống như có thứ gì đó từ bên trong muốn chui ra.

Bên dưới truyền đến cơn đau dữ dội, lập tức cô dùng hết sức lực tích tụ. Cô thở hổn hển nằm im tại chỗ, trông giống như một con cá bị rời xa mặt nước, không thể nhảy được nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.