**********
Chương 353: Tính mạng của ông cụ Hoắc gặp nguy hiểm
Hôm nay, tuyết hiếm khi dừng rơi, Tô Quỳnh Thy chán chường bể Tinh Hòa ngồi đờ đẫn trên ghế sô pha, suy nghĩ hồi lâu, đang định chuẩn bị đến chỗ Hoắc Hải Phong, thì điện thoại trong nhà vang lên.
Cô ảm đạm đi nghe điện thoại, giọng nói gấp gáp của quản gia nhà họ Hoắc truyền đến: “Xin hỏi có Hoắc Hải Phong ở đấy không?”
Gọi điện thoại trong nhà mà còn phải quy tắc như vậy: “Quản gia của ông nội đúng không? Cháu là Tô Quỳnh Thy, ông có chuyện gì thì nói với cháu, cháu sẽ tìm thời gian nói với Phong. “Mợ chủ, ông chủ, ông chủ sắp không xong rồi, mợ bảo cậu chủ nhanh chóng trở về đi, muộn hơn chút nữa, e rằng. Phía bên kia còn chưa nói xong, tay Tô Quỳnh Thy đã bốp một tiếng, tai nghe trong tay rơi xuống đất.
Cô ngừng lại một lúc, cảm giác ngột ngạt mới từ từ cải thiện, mắt nhìn vào tai nghe rơi trên đất, vội vàng cúi đầu nhặt lên, run giọng nói: “Quản gia của ông nội, ông bảo ông nội cho dù thế nào cũng phải kiên trì, cháu nhất định, lập tức đưa Phong trở về.
Tô Quỳnh Thy nói xong, thì cúp điện thoại cái “bộp một tiếng, Tinh Hòa nằm trong lòng bị đánh thức, trốn trong lòng cô khóc “oa oa”.
Tô Quỳnh Thy không quan tâm đến, đặt đứa nhỏ vào trong tay người làm, vừa gọi điện thoại, vừa gọi tài xế đưa mình đến công ty.
Trên đường đi vẻ mặt đều rất nghiêm túc, cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mà gọi mấy cuộc điện thoại rồi, không chỉ Hoắc Hải Phong mà đến cả Tô Kiến Định cũng không nghe máy.
Càng như vậy, trong lòng Tô Quỳnh Thy càng lo lắng hơn, chiếc xe lao vun vút đến công ty.
Tài xế biết công ty của Hoắc Hải Phong ở đầu, vừa xuống xe, cô cũng không quan tâm đến cái gì khác, nhanh chóng chạy vào trong, điện thoại không gọi được, cô tạm thời cũng không thể liên lạc được với Lâm Tiến Quân, người ở trên cũng không biết cô. Đến cuối cùng, Tô Quỳnh Thy vậy mà lại bị chặn lại dưới tầng công ty, lâu lắm rồi cô chưa chịu phải cục tức như thế này, khi đang muốn xông vào, thì đùng lúc Lâm
Tiến Quân đi từ ngoài vào.
Mặc dù đã lâu không gặp cô, nhưng anh ta vừa nhìn đã nhận ra Tô Quỳnh Thy, vuốt vẻ trái tim sợ hãi, cung kính đưa cô lên trên.
Cũng không quan tâm đến việc Hoắc Hải Phong còn đang họp, kéo Lâm Tiến Quân kêu anh ta vào trong tìm người ra đây.
Tô Quỳnh Thy không cho anh ta chút mặt mũi nào, hai tay chống nạnh đứng ở cửa phòng họp, lo lắng đi qua đi lại.
Lâm Tiến Quân buộc phải gõ cửa đi vào, vội vàng ghé sát bên tại giải thích rõ ràng.
Mới họp được một nửa thì bị Hoắc Hải Phong dừng lại, vội vàng ra ngoài cửa, nắm tay cô gái nhỏ của mình đưa đến phòng làm việc của mình, dù sao trên hành lang cũng không phải là nơi để nói chuyện, anh cũng biết nếu không phải có việc gấp thì cô cũng không thế này. “Phong, quản gia của ông nội gọi điện thoại đến, ông nội sợ rằng sắp không xong rồi, bây giờ chúng ta lập tức trở về”
Cho đến khi nhìn thấy Hoắc Hải Phong, tất cả sự sợ hãi và căng thẳng của Tô Quỳnh Thy mới biểu hiện ra ngoài, nước mắt đột nhiên rơi xuống, hai tay run rẩy nằm áo anh muốn kéo anh ra ngoài.
Hoắc Hải Phong ngẩn ra, trên mặt không có chút biểu cảm nào, nhẹ nhàng nắm tay Tô Quỳnh Thy: “Thy, đừng nghịch nữa, trò đùa này không buồn cười chút nào cả. Anh biết gần đây em rất cô đơn, em ngoan ngoãn về chăm sóc Tinh Hòa đi, đợi thêm vài ngày nữa anh sẽ có thời gian, đến lúc đó sẽ đi trượt tuyết với em, chăm sóc Tinh Hòa, có được không?” Hoắc Hải Phong nhéo má cô gái nhỏ, nhíu mày nói. “Phong, chúng ta mau đi thôi, em biết anh buồn, biết anh không muốn tin chuyện này, nhưng... Càng như vậy càng tàn nhẫn, Tô Quỳnh Thy giơ ta ôm cổ anh kéo vào lòng mình, cô thì vẫn luôn rơi nước mắt. “Thy, em... thật sao? Anh, anh không nhận được cuộc gọi nào... Hoắc Hải Phong vừa nói, vừa run rẩy lấy điện thoại từ trong túi ra, không biết điện thoại chuyển sang im lặng từ bao giờ, bên trên đầy cuộc gọi nhỡ, khiến anh xem nóng mặt. Cho dù như vậy, anh vẫn không rơi giọt nước mắt nào, hai mắt đỏ bừng, khi Tô Quỳnh Thy vẫn còn đang khuyên nhủ anh, anh đột nhiên quay người, kéo tay cô bước ra ngoài, bước chân càng lúc càng nhanh, cuối cùng chuyển thành chạy. "Phong, em... em đã bảo người đi đón Hướng Minh rồi, Tinh Hòa còn quá nhỏ không thích hợp ngồi máy bay, để nó ở nhà anh trai mấy ngày đã. Trên đường đi, cô đã sắp xếp hết mọi chuyện rồi, từ lúc mới hoảng sợ ban đầu, đến bây giờ đã hoàn toàn bình tĩnh. “Thy, anh xin lỗi”
Hoắc Hải Phong cúi đầu dựa vào vai cô, bây giờ đầu óc anh loạn cào cào, hoàn toàn không biết phải làm thế nào.
Mặc dù có lúc anh hận không thể để ông già kia chết sớm sẽ tốt hơn, nhưng cho đến lúc thật sự phải đối mặt, anh mới biết, phải đối mặt với chuyện này có bao nhiêu khổ sở. “Phong, em biết, nếu như anh, cảm thấy buồn thì khóc ra mới tốt, khóc ra mới tốt.”
Từ đầu đến cuối anh đều không rơi một giọt nước mắt nào, Tô Quỳnh Thy vỗ lưng anh, không biết nên an ủi anh thế nào. “Anh không sao, chỉ là có chút mệt thôi, em ngoan ngoãn để anh dựa một chút là được. Rõ ràng hai tháng trước, ông nội còn đến thăm Tinh Hòa lúc mới sinh, lúc đó nhìn rõ ràng còn rất tốt, lúc này mới có bao lâu đầu, cho dù là yếu dần, cũng không thể đột ngột như vậy, phải có một quá trình.
Sao lại nhanh như vậy? Tại sao phải rời bỏ anh nhanh như vậy chứ? “Phong, em... “Thy, anh muốn yên tĩnh, em ngoan một chút được không?"
Hai tay anh ôm lấy cô, Hoắc Hải Phong ngửi thấy mùi sửa thoang thoảng trên người cô, dường như cơn đau đầu dần tốt hơn một chút, anh nhắm mắt lại, trong đầu đều là ông nội.
Cho đến sau khi máy bay cất cảnh, Hoắc Hải Phong cũng không rơi giọt nước mắt nào.
Trời tối rồi, sau khi Tô Quỳnh Thy dỗ Tô Hướng Minh ngủ xong, mới cẩn thận dựa vào bên cạnh người đàn ông, nhìn dáng vẻ nhắm mắt nhíu mày của anh, đau đớn run rẩy.
Máy bay phải bay mười tiếng, ai cũng không biết, trong thời gian dài như vậy, ông cụ Hoắc rốt cuộc có thể kiên trì không, nhưng nếu như đến cuối cùng. Phong không được gặp ông lần cuối, cả đời này e rằng anh không thể tha thứ cho mình được mất.
Một bên lo lắng cho tình cảnh của Hoắc Hải Phong, một bên đau lòng cho tình trạng của ông nội, Tô Quỳnh Thy trong loại mâu thuẫn này, mơ hồ ngủ đi.
Chờ đến sau khi hơi thở của cô gái nhỏ bên cạnh mình ổn định, anh mới mở mắt ra, giơ tay cẩn thận miêu tả đường nét của cô.
Cho dù đã là mẹ của hai đứa trẻ rồi, nhưng trên người cô vẫn có cảm giác trẻ con, hai mắt trong veo như con thú nhỏ, hoàn toàn không biết thế gian nham hiểm thế nào, nhưng một cô gái nhỏ như vậy, khiến anh yêu đến tận xương tủy.
Vốn dĩ anh nghĩ rằng trên đời này, ngoại trừ cô gái nhỏ của anh sẽ không có ai khiến cảm xúc của anh trở lên hỗn loạn nữa, không ngờ, loại cảm xúc này, quả nhiên không thể coi thường.
Lập tức, ngoại từ cô gái nhỏ và hai đứa con của anh, trên thế giới này không có ai quan tâm đến anh nữa, ông nội anh cũng sắp rời khỏi anh rồi.
Anh cúi đầu xuống, nhắm mắt lại, một giọt nước mắt nóng hồi rơi xuống.