Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng

Chương 285: Chương 285: Tôi sẽ giết anh




Ảnh mắt trở nên lạnh lẽo hơn, nhưng nụ cười trên khỏe miệng cũng lớn hơn một chút, sau đó anh nói: "Ngoài mỏ quặng ở Nam Phi và thủy cung địa phương ở Hoa Kỳ, còn muốn có một chiếc du thuyền, một trường đua ngựa và tất cả ngựa trong trường đua. Sau đó thì cứ mang người bên cạnh anh cút khỏi Hải Phòng!”

Nếu cách này không hiệu quả thì đổi sang cách khác. Hai nhà cũng xem như là bạn cũ, tiếp xúc với gia tộc Húc Nhật một thời gian dài như vậy, Ôn Hàng Dương có thể biết được giới hạn là ở đâu, đồ vật nhiều như vậy, cho dù anh ta có thêm vào một cái thì cũng không có gì khác biệt.

Chỉ còn vài tháng nữa Quỳnh Thy sẽ cùng ông ấy trở về trong nước, nếu có nhiều thứ như vậy cũng không hẳn là nhàm chán. Khi nào muốn đi ra ngoài chơi còn có nơi để đi, cũng không cần lo không có đồ cho cháu ngoại gái của ông ấy chơi. "Công tước tính toán thật đúng, trại ngựa để cho cô Tô cũng không có vấn đề gì, nhưng tôi nhất định phải đem ngựa đi.” Otto muốn chuồng ngựa nào Ôn Hàng Dương không cần nghĩ cũng có thể đoán được là trang trại đó. Ở đó đều là Hãn Huyết Bảo Mã mà anh ta dùng rất nhiều tiền mới có thể mua được, chỉ cần mấy con ngựa trong trại ngựa cộng lại thì có thể mua được mấy cái trại khác! "Bố của anh có biết anh vì một tên đàn ông mà đến đàm phán với tôi không? Anh cảm thấy thế nào nếu tôi nói với bố anh, ông ấy còn để anh ở bên ngoài làm xấu mặt ông ấy như thế sao? Ngay cả phụ nữ cũng hãm hại, sống nhiều năm như vậy lương tâm đã bị chó tha rồi à!”

Giọng điệu khá phản bác, nếu không phải chuyện vẫn chưa bàn bạc xong thì có lẽ Ôn Hàng Dương đã tức giận nhảy dựng lên.

Cố kìm nén cơn tức giận, nhăn mặt và hít thở sâu hai hơi trước khi nói: "Công tước Otto, tôi đã mua từng con ngựa từng con ngựa từ ngoài về. Dù sao ngựa cũng không phải vật chết, nếu không phải trại ngựa thì tôi đã ký tên và nhanh chóng đưa cho ngài.” "Tôi sẽ không ép buộc anh, nói cho bố anh hoặc là đưa đồ cho tôi, tôi sẽ xem như chưa từng gặp anh. Tự chọn đi!”

Vì có sự uy hiếp nên mọi chuyện đã trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, Otto dựa vào ghế cúi đầu nghịch cốc nước trong suốt trong tay, dùng hay tay vuốt cốc nước, lắc lắc chất lỏng màu hổ phách bên trong cốc, vẻ mặt tràn đầy hững hờ.

Ôn Hàng Dương tức giận, sau khi hít sâu mấy hơi nhưng hơi thở vẫn không ổn định, hai tay siết chặt sợi dây trong tay. Từ khi bắt Vũ Nguyên Hải về, anh ta nhanh chóng trói anh ta, đi đến chỗ nào cũng mang theo, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn. Lúc này, dây thừng trong tay sắp bị siết đứt, cơn tức giận trong người vẫn không giảm đi chút nào. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!

Vũ Nguyên Hải nhìn cơn tức giận còn trách chuyện chưa lớn, vốn dĩ muốn gây thêm phiền phức cho Ôn Hàng Dương, đâm bị thóc, chọc bị gạo. Hiện giờ anh ta ước gì người trước mặt ném anh ta ra ngoài, một mạng đổi một mạng cũng tốt hơn bây giờ.

Muốn sống không được muốn chết không xong, ảnh sáng trong mắt Vũ Nguyên Hải ảm đạm đi. Sau đó nhanh chóng đã lấy lại được cảm xúc của mình, tựa người bên cạnh cười tủm tỉm, giật giật dây thừng trên cổ tay, đơn giản là muốn chọc giận anh ta, là một tên “lợn chết không sợ nước sôi” điển hình.

Cảm giác được sợi dây trong tay bị kéo ra một hồi, Ôn Hàng Dương quay đầu lại liếc mắt nhìn anh ta. Sợi dây rong tay bị siết chặt một chút, cứng rắn lôi kéo người ở bên cạnh chậm rãi dựa vào vai mình, nhìn bộ dạng vật vã giãy dụa của anh ta tâm trạng đã tốt lên không ít. "Nếu như ngài chấp nhận giữ bí mật, trại ngựa và ngựa trong trại đưa cho ngài tất nhiên không có vấn đề gì.” Giữ được núi xanh không lo thiếu củi đốt, một ngày nào đó anh ta sẽ lấy lại từng thứ một, tạm thời giao cho người khác thì cũng chẳng sao.

Hơn nữa, bên cạnh anh ta còn có một quả bom không hẹn giờ. khi nào sẽ nổ và có thể làm bản thân anh ta bị thương hay không vẫn còn là ẩn số. Nếu có thể bớt đi một chút trở ngại thì tất nhiên anh ta không muốn lại nghĩ đến những chuyện khó khăn, trắc trở, cắn răng đồng ý. Ôn Hàng Dương lấy lại nụ cười của mình một lần nữa.

Đều đã quyết định dứt khoát, không cần phải nghiêm mặt như khóc tang nữa. "Quả nhiên là có khí chất, khi nào tài liệu xong thì đến lấy chữ ký, anh muốn rời đi lúc nào cũng được. Nhưng nhớ kỹ, muốn lừa gạt bố anh vẫn được, nhưng nếu muốn lừa người về phương diện này thì anh vẫn còn kém lắm. Vì vậy, anh Ôn à, tuyệt đối không nên giở trò”

Xem như đã thương lượng xong, anh ta đưa tay lên nhìn đồng hồ. Tuy rằng còn sớm nhưng anh ta có vẻ như không muốn chờ đợi. Otto nhẹ gật đầu, anh ta nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài, nụ cười trên mặt bỗng nhiên thu, nhíu mày, đút hai tay vào túi và bước ra ngoài. "Giang Húc Đông à, phí hết tâm tư để góp nhiều đồ như thế để cứu tôi, một con sói mắt trắng không biết tri ân bảo đáp, thật vui mà!”

Vũ Nguyễn Hải híp hai mắt, dùng cả tay lẫn chân muốn kéo sợi dây ra khỏi tay ông ta. Sắc mặt đỏ bừng bừng bừng, nhưng anh ta vẫn không còn cách nào khác, đành phải dựa vào trên vai ông ta, buông lời nói châm chọc ông ta hai câu "Muốn chọc tức tôi sao? Hay là em đã quên chuyện trước đó rồi, ai cầu xin tôi buông tha cho! Nguyên Hải, nhóc con không nghe lời sẽ bị trừng phạt!" Khí thế lúc nãy đã bị đè xuống trong nháy mắt, tay cầm dây thừng bỗng nhiên buông lỏng ra. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Vũ Nguyên Hải nhất thời không quan sát, dùng sức quá mạnh nên kinh ngạc ngã xuống ghế sô pha. Nếu như không phải chân đã bị người đè lại thì có lẽ giờ phút này đã ngã xuống dưới ghế sô pha rồi. Chưa hết bàng hoàng thì khi xoay người lại, vòng dây trên cổ lại siết chặt, kéo cơ thể theo đó mà đứng lên. Trong nháy mắt đã đứng thẳng dậy, không thể không ngẩng đầu lên, khó có thể nhìn thấy biểu cảm của người đàn ông trước mặt anh ta. "Giang Húc Đông! Ông thật vô lý, thả tôi ra!" Tuy rằng bị trêu chọc rất nhiều lần, nhưng anh ta vẫn không thể nào quen được, cổ bị kẹp đến đau nhức, lại bị treo như thế, cả người đều cảm thấy cực kì khó chịu, mũi chân bị ép kiếng cao.

Vóc dáng của người đàn ông trước mặt quá cao, anh ta kiễng chân vẫn còn chưa đủ, mũi chân chỉ hơi dính vào mặt đất, không vững vàng lắm. Bên cạnh cũng không có đồ vật để chống đỡ, loạng choạng ngã trái ngã phải khiến cổ càng đau hơn. Vì để dễ chịu hơn một chút, anh ta chỉ có thể miễn cưỡng níu kéo quần áo của người trước mặt. Nhìn từ xa trông giống như anh ta không thể chờ đợi mà muốn rúc vào lòng Giang Húc Đông, thật là không biết xấu ho! “Nguyên Hải thẹn thùng à?” Không cần biết bao nhiêu lần, dù tâm trạng tốt hay xấu, chỉ cần tên điên nhỏ bé ở bên cạnh ông ta, trong lòng của Giang Húc Đông như được ăn kẹo, chua chua ngọt ngọt, lấp kín toàn bộ trái tim ông ta! "Ông đúng là một kẻ điên. Lần trước chính là đến thăm bố ông! Chẳng lẽ lần này ông lại muốn bố ông giết tôi sao!” Đôi mắt tức giận đỏ bừng, đuôi mắt ửng hồng nhàn nhạt, cổ bị siết chặt, nước mắt sinh lý trào ra. Dáng vẻ dường như muốn khóc không ra nước mắt, hai má ửng hồng, cả người yếu ớt bất lực bị treo trên không, Giang Húc Đông không nhịn được cười ra tiếng. “Nếu như ông ta có thể thả em ra ngoài một trăm lần, tất nhiên tôi có thể bắt em về một trăm lẻ một lần. Em thông minh như thế, nếu như bố tôi có muốn giết em thì em sẽ đứng yên cho ông ấy giết hay sao?” Tên điên này rốt cuộc là thông minh đến thế nào, ông ta không chỉ cảm nhận được một lần. Lần này may mà bắt được anh ta trở về, nếu lần sau muốn tìm tung tích của anh ta cũng chỉ là chuyện viển vông. "Tất nhiên tôi sẽ không để ông già ấy ra tay, nhưng mà tôi cũng không thích ông, Nếu như có thể giết ông thì nhất định tôi sẽ tự mình ra tay. Giang Húc Đông, tốt nhất ông đừng cho tôi bất kì một cơ hội nhỏ nhoi nào!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.