Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng

Chương 224: Chương 224: Trên đường đi




“Muốn hỏi chuyện ở Hải Phòng, hay là hỏi TQT bây giờ có còn tồn tại hay không?” Công tước Otto thở dài yếu ớt. Chỉ có điều, tư thế nằm trên ghế của ông ta vẫn không thay đổi, chỉ đưa tay ra sửa sang lại trang phục của mình và nói chuyện với Tô Kiến Định.

Tô Kiến Định “vâng” một tiếng: “Cháu còn muốn biết bây giờ em gái cháu đang thế nào, lúc cháu đi có nói với em ấy là một tuần sau sẽ về, bây giờ đã hơn một tuần rồi, chắc là con bé rất lo lắng.” “Đây chính là lý do mà cháu vội vàng trở về, thậm chí ngay cả việc cơ thể còn chưa khỏe hẳn sao?” Hôm nay Tô Kiến Định cứ đòi về, công tước Otto vốn không muốn lầm. Nhưng bây giờ biết lý do rồi, ông ta không biết nên khóc hay nên cười. “Cũng không hoàn toàn là vì Quỳnh Thy. Đã đi một thời gian dài như vậy rồi, cháu cũng nên về nước xem xét tình hình. Dù sao thì có một số việc cháu cũng nên tự mình làm, thì mới có ý nghĩa.” Dương Minh Hạo khó đối phó, Hoắc Hải Phong cũng chẳng dễ bắt nạt, song phương đánh nhau, ai thua ai thắng còn chưa chắc chắn. Huống hồ, Hoắc Hải Phong còn có lý do để không thể thua, cho nên chắc chắn cậu ta sẽ dốc hết sức. “Yên tâm, mọi chuyện ở Hải Phòng đều ổn, ông đã cho người đi thăm dò trước rồi, có tin tức gì chúng ta sẽ biết ngay.” Hai tay công tước Otto hơi nhúc nhích, xê dịch thân thể cứng nhắc một chút, sau đó thở phù một hơi.

Tô Kiến Định chưa từng là một người hay buồn lo vô cớ, nhưng từ hôm qua anh đã loáng thoáng cảm thấy sẽ có chuyện gì đó không hay xảy ra, nên hôm nay anh mới vội vàng trở về như vậy. Nằm trên ghế cũng không ngủ được, anh dứt khoát lấy máy tính ra, nhìn một lúc lâu, mới bắt đầu hoạt động đôi tay cứng ngắc của mình để xử lý văn kiện. “Chủ tịch, ở Hải Phòng có tin mới. Tổng

Diêu và tv tự giết lẫn nhau, tv rơi xuống vực, sống chết không rõ. Tống Diêu bây giờ đang bị nhốt trong đồn cảnh sát với tội danh... Âm mưu giết người.” Vừa nói chuyện Chu Thanh vừa mở hòm thư ra, gửi tin cho Tô Kiến Định/ “Ông cụ nhà họ Hoắc tái phát bệnh tim, sau khi được giải phẫu thì đã ổn định lại. Tiểu thư có tới công ty một lần, nhưng đa số đều không có thái độ hữu nghị với cô ấy, có lẽ sẽ phải chịu chút uất ức. Chuyện khác thì còn cần phải đến Hải Phòng để điều tra.”

Nói xong, nụ cười trên mặt Chu Thanh lại đậm hơn một chút. Đã nhiều ngày rồi, cuối cùng cũng có một tin tức tốt truyền tới. Trước đó khi còn ở trong mật thất, không biết có người che giấu tin tức hay như thế nào mà nhiều ngày như vậy rồi anh ta không thể truyền tin tức ra ngoài được, cũng không nhận được bất cứ tin gì, ngay cả đi ra ngoài cũng là hi vọng xa vời.

Tô Kiến Định ngồi bên cạnh chăm chú nghe một lát, ánh mắt anh chú ý vào màn hình máy tính nhanh chóng xem qua một vài tin tức cơ bản, nhưng luôn cảm thấy có một vài chỗ chưa đúng lắm. Nghĩ một hồi, anh dứt khoát không nghĩ tới chuyện đó nữa, trước tiên phải xử lý những chuyện liên quan đến TQT đã.

Cho dù trước khi đi anh đã sắp xếp cẩn thận, nhưng cuối cùng đi một chuyển rồi, các văn kiện thu thập được và thông tin cũng khá là khả quan.

Tốc độ tay của Tô Kiến Định rất nhanh, mặc dù thân thể còn rất yếu, nhưng anh đã dốc hết sức để giải quyết. Mười lăm phút trước khi máy bay hạ cánh, toàn bộ vấn đề tồn đọng của TQT trong một tuần đã được anh xử lý xong. Thậm chí anh còn thu thập được thêm chút tin tức từ bên Hải Phòng.

Lúc này Hoắc Hải Phong đã đứng bên bờ vực của sự sụp đổ. Toàn bộ Hải Phòng đã bị anh lục tung lên tìm qua một lần, nhưng Tô Quỳnh Thy nói chỉ về nhà lấy một ít đồ thôi mà bây giờ lại biến mất không còn dấu vết. Cô đi từ lúc giữa trưa, bây giờ đã là nửa đêm rồi nhưng anh vẫn không nhận được chút tin tức nào, thậm chí ngay cả bây giờ cô có còn lại Hải Phòng nữa không anh cũng không biết.

Cả một thời gian dài như vậy, sự kiên nhẫn của anh đã sắp hết rồi. Mắt thấy tất cả mọi chuyện đã có thể giải quyết xong ngay lập tức rồi, nhưng Tô Quỳnh Thy lại biến mất ngay lúc quan trọng, Hoắc Hải Phong bình tĩnh khoác tay lên cửa sổ, lạnh lùng nhìn ánh trăng phía xa. “Chủ tịch, vẫn không có tin tức gì cả. Chúng tôi đã hỏi toàn bộ người giúp việc của nhà họ Tô, nhưng không ai nhìn thấy cô Quỳnh Thy trở về. Chúng tôi đã tìm được chút tung tích của cô Quỳnh Thy từ một cái camera giám sát, nhưng cũng chỉ có một cái camera đó có thông tin, còn những cái khác lắp xung quanh biệt thự lại không thu được hình ảnh gì. Sân bay và nhà ga cũng đã được kiểm tra qua, không có bất kì phát hiện nào khác nữa.”

Lâm Tiến Quân báo cáo đâu ra đấy tất cả những kết quả điều tra hôm nay cho Hoắc Hải Phong nghe, trong nháy mắt ngẩng đầu lên nhìn anh, anh ta đã hơi lo lắng.

Hoắc Hải Phong không hề phản ứng, yên lặng ngồi trên xe lăn nhìn ra ngoài, giống như căn bản là anh không thèm để ý. “Chủ tịch, có tiếp tục tìm không? Chu Thanh ở bên Chủ tịch Diệp đã gửi tin về, anh ta sắp hạ cánh xuống Hải Phòng rồi.”

Lâm Tiến Quân khó khăn báo cáo xong xuôi, rồi không nhịn được mà thở dài. Thấy Hoắc Hải Phong vẫn không có phản ứng, anh ta định rời đi, thì đột nhiên, giọng nói lạnh như băng của Hoắc Hải Phong lại vang lên: “Điều tra các hành động của Trần Mộc Châu và Dương Thừa Húc cho tôi, những cái khác tạm thời để đó.”

Cuối cùng thì cô vẫn ra đi vì Lê Quốc Nam, không hề tạm biệt anh. Hoắc Hải Phong nở một nụ cười thế lương, hai tay buông thống trên đùi. “Anh yên tâm, tôi sẽ đi sắp xếp ngay bây giờ.” Nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Hoắc Hải Phong, Lâm Tiến Quân cắn răng, quay người rời đi.

Hoắc Hải Phong thu lại biểu cảm trên mặt, hít sâu hai cái. Tô Kiến Định đã trở về, cũng đã đến lúc dứt điểm với Dương Minh

Hạo rồi.

Đi cả đoạn đường dài mất mười mấy tiếng đồng hồ, Tô Kiến Định mệt mỏi trở lại Hải Phòng. Anh không để ý rằng bây giờ trời đã tối, dẫn công tước Otto đến thẳng bệnh viện. Chờ nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đã có thể báo thù khiến anh không thể chờ đợi nổi nữa.

Trong lòng vô cùng vui vẻ chạy tới, nhưng không ngờ hiện thực lại tặng cho anh một trò đùa quái ác. “Cái gì mà Quỳnh Thy đi cứu người? Hoắc Hải Phong, tôi giao Quỳnh Thy lại cho cậu không phải để cậu dung túng cho con bé mạo hiểm như thế! Trần Mộc Châu là ai, cô ta nguy hiểm như thế nào cậu không biết sao? Lỡ như Quỳnh Thy gặp chuyện ngoài ý muốn gì thì phải làm sao bây giờ? Rốt cuộc là cậu đang nghĩ cái gì vậy hả? Biết là Trần Mộc Châu đã nói như vậy rồi thì Quỳnh Thy sẽ không phớt lờ được, sẽ tìm mọi cách để chạy tới! Sao cậu lại phớt lờ như thế...”

Vốn phải xử lý nhiều chuyện trong thời gian quá ngắn trên máy bay đã khiến Tô Kiến

Định cực kì mệt mỏi, cơ thể anh ấy đã yếu đi, bây giờ Tô Quỳnh Thy biến mất, khiến cả thể xác và tinh thần Tô Kiến Định đều bị bào mòn, lảo đảo một chút, ngã bệt xuống giường, cố gắng nhiều lần cũng không thể đứng lên nổi. “Trước tiên gọi bác sĩ tới khám bệnh cho anh đi đã. Chắc chắn là Quỳnh Thy đã đi tìm Trần Mộc Châu rồi. Tôi vốn cho rằng cô ấy sẽ đợi tôi xử lý việc ở Hải Phòng xong thì sẽ tự đi tìm Lê Quốc Nam cùng với cô ấy. Nhưng rốt cuộc thì tôi đã tự đánh giá vị trí của bả thân trong lòng cô ấy quá cao rồi, chút thời gian ấy thôi cô ấy cũng không chờ được. Bây giờ anh về rồi, chuyện Dương Minh Hạo giao cho anh, tôi sẽ đi tìm cô ấy về trước!”

Cười khổ một tiếng, hai tay Hoắc Hải Phong nắm chặt lấy tay nắm xe lăn, đốt ngón tay trắng bệch, hai tay hơi run lên, sắc mặt xanh xao tái nhợt, nhìn qua có vẻ đã rất suy nhược. “Tạm thời cậu gác chuyện của Quỳnh Thy sang một bên đi. Đương nhiên là tôi sẽ cho người đi tìm, trước tiên cậu nói cho tôi một chút tình huống của Dương Minh Hạo đi!” Dù sao thì đã một tuần rồi Tô Kiến Định anh không ở đây, những tin tức mà Chu Thanh báo cáo cho anh cũng không khác biệt lắm so với những gì đang xảy ra ở đây. “Có lẽ Dương Minh Hạo sắp phát điên đến nơi rồi. Tám chín mươi phần trăm sản nghiệp của Sunrise ở Hải Phòng này bị ông ta dùng các loại lý do để khiến chúng phải đóng cửa. Lần này là lần thứ hai tôi cho người đến Thủ đô dò xét rồi, chỉ một tuần nữa thôi là điều lệnh sẽ về tới đây, chúng ta cần phải đẩy nhanh tiến độ hơn.” Hoắc Hải Phong điều khiển xe lăn sang bên cạnh một chút, rồi ngoái đầu lại nhìn Tô Kiến Định, đôi mắt thâm sâu không đoán được suy nghĩ.

Tô Kiến Định biết anh muốn nói tới cái gì, anh ấy mím môi, cau mày nhìn Hoắc Hải Phong, cân nhắc một chút rồi mở miệng nói: “Thời gian một tuần sợ là hơi ngắn. Lần này tôi ra nước ngoài chủ yếu là để nhận người thân. Tôi cảm thấy, chuyện này tôi còn cần phải cảm ơn ông cụ nhà cậu đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.