Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng

Chương 85: Chương 85: Vũ Tuyết Phương về nước




Trong mắt anh như có sóng biển cuộn trào: “Làm loạn đi, xem bọn họ có thể gây ra được sóng gió gì: Quay người trở lại văn phòng, còn có rất nhiều việc cần anh đi xử lý, TQT bây giờ đã sớm loạn hết cả lên rồi.

Từng việc đến đâu sắp xếp đến đó, Hoắc Hải Phong bận đến giữa trưa mới miễn cưỡng có thời gian nghỉ ngơi.

Anh vuốt ấn đường, nhắm mắt dưỡng thần, hít sâu một hơi, Hoắc Hải Phong nghỉ ngơi một lát, rồi câm áo khoác treo trên kệ đi thẳng tới bệnh viện, luôn cảm thấy giống như đã bỏ sót gì đó, cổ phiếu của TQT bây giờ đã tụt đến cùng, nghĩ Tô Kiến Định không có thời gian đi bệnh viện, trong lòng không yên, định đi nhìn xem.

Lúc Vũ Tuyết Phương nhận được tin tức thì vẫn đang ở trong bệnh viện điều trị bằng hóa chất, khám ở bệnh viện trong nước có khả năng bị phát hiện rất lớn, bà ta dứt khoát mượn lý do đi công tác, ba ngày đến nước ngoài một lần.

Ngay cả bệnh cũng không để ý nữa, vội vàng ngồi máy bay về nước, cũng may đi không xa nên chỉ mất mấy tiếng liền đến sân bay ở Hải Phòng, bây giờ vẫn là giữa trưa, Vũ Tuyết Phương hùng hổ trở lại biệt thự.

“Trân Mộc Châu đâu?” Bà ta ngồi trong phòng khách, vẻ mặt tái nhợt, nhìn qua trạng thái không tốt lắm, nhưng khí chất toàn thân vẫn khiến cho quản gia không chịu đựng nổi mà lui về sau hai bước, lau đi mồ hôi không ngừng tuôn ra trên trán, ổn định lại tinh thần.

“Đêm qua cô chủ đi ra ngoài, bây giờ vẫn chưa trở lại, tôi đã phái người đi tìm, mà vẫn chưa tìm được.”

“Hả, một tiếng nữa mà không tình thấy, quản gia nhà họ Trân cũng nên thay rồi.” Vũ Tuyết Phương lạnh lùng nhìn quản gia đang đứng khom lưng cách đó không xa, Hải Phúc liền đi tới dìu bà ta về phòng.

Cửa phòng vừa đóng lại, sắc mặt bà ta nháy mắt tái nhợt, mồ hôi trên trán chảy xuống từng giọt lớn, tựa vào giường, miệng thở hồng hộc: “Rốt cuộc là sao, Trần Mộc Châu đã làm những gì rồi?”

“Cô chủ, sau lưng cô chủ nhỏ sợ là còn có người khác, tối qua tôi vốn đi theo cô chủ, nhưng cuối cùng không hiểu sao lại bị mất dấu, tôi cũng không rõ là cô chủ nhỏ đi tới chỗ nào.” Đỡ Vũ Tuyết Mai ngồi xuống, vẻ mặt của Hải Phúc khẽ thay đổi.

“Mục đích của người này là gì? Muốn đối phó với nhà họ Tô, hay là muốn độc chiếm Hải Phòng?” “Không rõ, chúng ta còn chưa xác định được có người này hay không, lúc cô chủ nhỏ gặp kẻ đó luôn giấu diếm tất cả mọi người.” Mồ hôi trên trán lại rịn ra, Hải Phúc đứng bên giường, trong lòng có chút thấp thỏm.

“Tạm thời bỏ qua nhưng thứ này, rốt cuộc Hoắc Hải Phong có ý gì, vì sao tất cả hợp đồng đều hủy bỏ, còn không chịu phí bồi thường?”

Nói dứt lời xong thì thở hổn hển, sắc mặt Vũ Tuyết Phương càng thêm tái nhợt, chiêu này của Hoắc Hải Phong làm cho gần như một nửa tài sản của nhà họ Trần đều đổ sông đổ biển…

“Bà chủ, đã tìm được cô chủ, bây giờ cô chủ đang ở trong phòng khách.”

“Lấy gia pháp, tôi lập tức xuống” Trị liệu mới được một nửa, cho nên cả người bà ta bây giờ đều không có sức lực, gân như phải dựa vào người Hải Phúc mới có thể miễn cưỡng di chuyển về phía trước mấy bước, nghiến răng, trang điểm một chút, che đi gương mặt trắng bệch rồi mới xuống lầu.

Vừa xuống lầu liền thấy sắc mặt Trần Mộc Châu đỏ bừng, trên người không biết dùng áo khoác của ai bao lấy, ghé vào ghế sô pha ngủ say.

“Tìm được người ở đâu?” Đi qua ghế sô pha đối diện, bà ta liên nhận lấy roi trúc trong tay quản gia, vẻ mặt không cảm xúc.

“Cô chủ, được, được tìm thấy trong quán bar, lúc người của chúng ta vừa tới thì trong phòng bao chỉ có mình cô chủ, quần áo trên người không chỉnh tê nằm trên ghế sô pha…” Quản gia khẽ lùi về sau mấy bước, ý đồ để mình tránh xa khỏi nơi này.

“Hắt nước cho nó tỉnh.” Vũ Tuyết Phương không vì đó là con gái mình mà mềm lòng, giọng nói của bà ta lạnh lùng vang lên, nhìn chằm chằm vào Trần Mộc Châu đang ngủ say không có một chút ý thức nào trên ghế, hừ lạnh một tiếng.

“Soạt”, một chậu nước được xối toàn bộ lên gương mặt của Trần Mộc Châu.

“AI” Nước lạnh đổ lên mặt, quần áo trên người đều dính vào cơ thể, Trần Mộc Châu hét chói tai một tiếng rồi tỉnh lại, hai tay lung tung lau khô nước trên mặt, đang định nhìn xem là kẻ nào không sợ chết dám ra tay với cô, vừa quay đầu liền thấy cách đó không xa, một đôi mắt đen nhánh, vẻ mặt lạnh lùng của Vũ Tuyết Phương, trong lòng thấy thấp thỏm, chợt như nhớ ra điều gì, nghiêng người ngồi nguyên tại chỗ.

“Thư ký của Hoắc Hải Phong liên tục gửi cho mẹ ba email thúc giục, sợ nhà họ Trần chúng ta quyt nợ. Mẹ bảo con ở bên cạnh Hoắc Hải Phong chờ cơ hội chứ không bảo con mang tai họa về cho nhà họ Trần! Mẹ nuôi con nhiều năm như vậy, không phải để cho con giày vò nhà họ Trần”

Chỉ nghe râm một tiếng, Vũ Tuyết Phương vung tay một cái, roi trúc rơi xuống, vạch ra một dấu vết rõ ràng trên ghế sô pha.

“Hả, con cho là mẹ không quan tâm tới nhà họ Trần chứ! Dù sao ngay cả người bố rẻ mạt của con cũng đều biết người trong lòng mẹ là ai.”

Trần Mộc Châu ngôi trên ghế sô pha không hoảng sợ chút nào, tóc xõa trên vai, nước nhỏ từng giọt xuống, môi đỏ hơi tái đi, nhưng khí thế mạnh mẽ lại càng tăng thêm, lấy khăn mặt trong tay người hầu, cười như không cười mà lau tóc.

Lúc này Trần Tuấn Tú đi tới, ngồi bên cạnh Vũ Tuyết Phương, ôm lấy bà ta, để bà ta dựa vào người mình, rồi giận dữ mắng con gái: “Mộc Châu, con điên rồi sao? Đây là mẹ của con, con có thái độ gì đó, chuyện tự mình làm thì tự mình giải quyết đi”

“Bố chỉ biết che chở cho bà ta, nhưng bà ta không hề yêu bố, bố à, con là con gái của bố, là con gái ruột của bố đấy. Nếu lúc trước bố chịu che chở con dù chỉ một chút thì con đã không thành như bây giờ, đều là do các người sai, con không được thoải mái thì đừng hòng ai sống tốt!”

Trần Mộc Châu đứng lên, chỉ vào vẻ mặt đỏ lên của Vũ Tuyết Phương, tai trái nắm chặt vạt áo, nghẹn ngào hô lên.

“Tôi không có đứa con gái như cô, lúc trước tôi nên bóp chết cô mới phải, bớt cho tôi phải nghe cô chửi rủa như bây giờ, cô cút đi, cút khỏi nhà họ Trần đi, nếu cô không làm cho Hoắc Hải Phong thu hồi lại ý định thì từ nay nhà họ Trần không có người như cô nữa, Trần Mộc Châu, tốt nhất cô nên nghĩ thông suốt đi” Bỏ lại một câu, Trần Tuấn Tú liền đỡ Vũ Tuyết Phương lên lầu.

Trần Mộc Châu hoàn toàn sụp đổ, cả người ẩm ướt cô đơn đứng giữa phòng khách, ánh mắt căm ghét nhìn hay người vừa đi xa, nước mắt xẹt qua gương mặt.

Về đến phòng, Vũ Tuyết Phương đẩy Trần Tuấn Tú ra, ngồi ở trên giường che miệng, ho sặc sụa một hồi, lúc ngẩng đầu lên nhìn ông ta thì yếu ớt nói: “Đã nhiều năm như vậy, Tuấn Tú, ông còn chưa hết hi vọng sao? Nói cho cùng thì nhà họ Trần cân Mộc Châu thừa kế, ông hẳn là nên đối tốt với nó một chút.”

“Cho dù tôi bằng lòng thì con bé chưa chắc đã cảm kích, Tuyết Phương, từ khoảnh khắc nhìn thấy bà, tôi đã không có cách nào kiềm chế được, tôi không quan tâm trong lòng bà có ai, chỉ cần bà luôn ở bên cạnh tôi là tôi vui rồi” Trần Tuấn Tú ngồi xổm xuống, nắm chặt hay bàn tay của bà ta, trên mặt nở nụ cười, trong mắt lại hiện lên tia đắng chát.

Bà ta thở dài, tay run rẩy sờ lên gương mặt của ông ta: “Hắn là ông đã phát hiện được.” Sắc mặt Vũ Tuyết Phương trắng nhợt, run rẩy, sau đó tiếp tục nói: “Thời gian của tôi không còn bao lâu nữa rồi, khụ khụ… Đời này, người ma tôi có lỗi nhất chính là ông, thứ hai chính là Mộc Châu.”

“Khụ khụ khụ… Vũ Tuyết Phương lại che miệng ho khan khiến cho sắc mặt đỏ bừng, bà trở tay cầm lấy tay Trần Tuấn Tú, ngắt quãng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.