Người Tình Bí Mật Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 22: Chương 22: Cảnh nóng




Một giây sau, Doãn Doãn Băng Dao liền hối hận vì bản thân đã đẩy cửa ra.

Trên sofa, hai thân thể đang quấn lấy nhau, người đàn ông cao lớn cường tráng lõa thể, người phụ nữ cũng không một mảnh vải trên người, cặp chân dài của cô ta đang vòng chặt trên hông người đàn ông. Sự dây dưa triền miên mãnh liệt, trong phòng tràn đầy mùi xạ hương.

Doãn Băng Dao kinh ngạc mấy giây, bàn tay đặt trên nắm cửa dùng sức nắm thật chặt, trong lòng dường như có vật gì đâm vào đau đớn.

Cô xoay người chuẩn bị rời đi...

“Đứng lại” Giọng nói của Ngự Giao vang lên, anh ta ngẩng đầu lên nhìn, mồ hôi thấm ướt mấy sợi tóc trên trán, phủ lên đôi mắt hẹp dài càng làm tăng thêm cảm giác ngông cuồng. Ánh mắt lạnh lùng, nhìn về phía cửa nơi Doãn Băng Dao đang đứng.

“A” người phụ nữ dưới thân Ngự Giao hét lên một tiếng, vội vàng khép chặt đôi chân phóng đãng, hai tay cố gắng che đậy cơ thể trần trụi của mình.

“Giao! cô ta là ai? Đúng là đáng ghét” Người phụ nữ lập tức bình tĩnh trở lại, liếc mắt nhìn Doãn Băng Dao một cái, quay ngược lại tiếp tục ôm cổ Ngự Giao.

Doãn Băng Dao quay lưng vào phía trong căn phòng, cắn chặt răng, xoay người về phía sofa bọn họ đang ngồi, “Xin lỗi đã làm phiền hai người, xin cứ tiếp tục” Chuẩn bị quay lưng rời đi lần thứ hai.

“Tôi bảo cô đứng lại” Anh tức giận, cao giọng nói. Buông người phụ nữ phía dưới ra, đứng lên.

Người phụ nữ nằm trên sofa, liền đỏ mặt. Ngự Giao đứng lên, mất đi cơ thể cao lớn che chắn, toàn bộ cơn thể trần trụi của cô ta đều bị phơi bày ra bên ngoài. Vì thế vội vàng cầm lấy chiếc gối tựa trên ghế sofa chen đậy nơi bí ẩn của người con gái.

Ngự Giao cầm cốc nước lọc trên bàn uống ừng ực mấy hơi liền, môi mỏng ướt đẫm nước, hơn nữa bộ ngực cường tráng rắn chắc để trần của anh càng làm anh trở nên nam tính quyến rũ hơn.

Lạnh nhạt nói một câu: “Cô có thể đi rồi”

“Nghe thấy gì không, cô còn chưa đi?” Người phụ nữ nằm trên ghế sofa, không nhịn được trừng mắt liếc Doãn Băng Dao.

“Người tôi nói là cô” Anh quay đầu lại nhìn người phụ nữ phía sau.

Nghe ra Ngự Giao bảo mình đi, người phụ nữ liền cuống lên, bất chấp cơ thể đang trần trụi, đứng lên ôm Ngự Giao từ phía sau, “Vừa mới bắt đầu mà, sao đã bảo người ta đi rồi...”

Đặt ly nước xuống, Ngự Giao nhẹ nhàng nói, “Tôi không muốn nhắc lại lần thứ hai” Giọng nói lười biếng, nhưng mang theo uy quyền khiến người nghe không thể phản kháng.

Doãn Doãn Băng Dao không lên tiếng, im lặng giống như không tồn tại. Khóe mắt chỉ thoáng lóe lên tia sáng khi nhìn thấy chiếc sofa lớn, sau đó trong lòng cũng không còn bất kỳ cảm giác gì.

Bọn họ cũng đã từng ở nơi này, ân ái thân mật như vậy.

Người phụ nữ bĩu môi, không cam tâm buông tay ra khỏi người Ngự Giao, nhặt từng cái quần áo vứt loạn dưới đất mặc vào, lúc ra tới cửa cố ý va một cái thật mạnh vào người Doãn Băng Dao.

Ngự Giao châm một điếu thuốc lá, thong dong nhả khói thuốc. Xuyên qua làn khói thuốc, ánh mắt anh nhìn về phía Doãn Băng Dao, cô đứng ở đó giống như một pho tượng.

“Không vui sao?” Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, hỏi.

Cô nhìn về phía anh, trong đôi mắt đẹp ửng đỏ, “Tại sao anh làm như vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.