Người Tình Bí Mật Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 96: Chương 96: Gả cho người chết, làm người tình bí mật cả đời




Doãn Băng Dao kinh ngạc, xoay người muốn chạy trốn, tiếng nói của quản gia Từ đột nhiên vang, "Cô định đi câu? Cô Tô đã chờ rất lâu rồi đó."

Tô Y Thu nghe thấy tiếng động, buông quyển tạp chí xuống, nhìn về phía Doãn Băng Dao mặc bộ đồng phục người giúp việc.

Doãn Băng Dao quay lưng lại nên Y Thu không nhận ra cô.

Doãn Băng Dao bưng khay nước trên tay mà toát mồ hôi, cô cắn răng, nhắm mắt xoay người bưng khay nước đi tới bàn trà, đặt ly nước chanh xuống mặt bàn.

"Ơ, sao tôi nhìn cô thấy quen quen." Tô Y Thu cúi đầu nhìn Doãn Băng Dao, Doãn Băng Dao cúi thấp đầu ngoảnh hết bên này đến bên kia, chính là không muốn để Y Thu nhìn thấy mặt mình.

Đúng lúc Doãn Băng Dao đang muốn xoay người rời đi, Tô Y Thu kinh ngạc kêu lên, "Băng Dao"

Doãn Băng Dao cứng đờ người, bước đi nhanh hơn, Y Thu chạy theo giữ cô lại.

Tô Y Thu nhỏ giọng kêu: "Băng Dao, là cậu thật sao?"

Không thể tiếp tục tránh né, Doãn Băng Dao ngẩng đầu lên, vẻ mặt xấu hổ, "Y Thu...."

Lúc này cô nên làm gì bây giờ? Cô thật sự muốn đào một cái hang chui vào đó, miễn cưỡng cười cười với Tô Y Thu.

Tô Y Thu vẫn đang kinh ngạc nói, "Sao cậu lại ở đây!"

Quản gia Từ bước tới, "Cô Tô"

"Quản gia Từ? Tại sao bạn tôi lại làm người giúp việc ở đây?"

"À.... chuyện này..."

Tuy Quản gia Từ không biết tại sao cậu chủ lại sắp xếp cho người phụ nữ này ở đây, nhưng cậu chỉ làm việc gì đều có lý của cậu ấy, cho nên lúc này ông cũng không biết nên nói như thế nào.

"Y Thu, em đến rồi à" Ngự Giao từ trên lầu đi xuống, vẻ mặt thản nhiên.

Tô Y Thu bước nhanh đến hỏi, "Anh Bằng, tại sao Băng Dao lại ở đây?"

Doãn Băng Dao cảm giác bản thân lúc này không khác gì một vai hề trước mặt mọi người.

Ngự Giao ôm Tô Y Thu vào lòng, dẫn tới ghế sofa: "Ngồi xuống rồi hãy nói. Băng Dao, cô cũng ngồi xuống đi."

Doãn Băng Dao ngồi chỗ đối diện với bọn họ, phát hiện trong mắt Ngự Giao mang theo ý cười không dễ phát hiện.

Tại sao đột nhiên hôm nay Y Thu tới đây? chẳng lẽ đây là do anh ta sắp xếp?

Cô không biết Ngự Giao muốn làm gì, lo lắng không biết phải đối phó với anh ta ra sao.

"Y Thu, không phải em muốn anh giới thiệu cho Băng Dao một công việc sao?"

"Vâng, nhưng anh Bằng, Băng Dao là bạn thân của em, làm sao có thể để cô ấy tới đây làm người giúp việc" Giọng nói của tôi Y Thu đầy sốt ruột, vẻ mặt rất khó coi, "Băng Dao, cậu không được làm ở đây nữa, chúng ta đi thôi" Nói xong, đứng bật dậy tức giận rời đi.

Ngự Giao liền giữ lại.

"Y Thu, cậu đứng vội, cậu nghe tớ nói đã." Doãn Băng Dao cuối cùng mở miệng nói chuyện, "Tiền lương làm người giúp việc ở nhà họ Thẩm, còn cao hơn so với việc làm nhân viên bàn giấy ở công ty, việc này là do tớ tự mình đề xuất, tớ phải làm việc ở đây."

"Băng Dao! Như vậy có khác nào 'Gáo vàng múc nước giếng bùn" đâu!"

"Y Thu, cậu cũng biết, tớ còn phải chăm sóc Lăng Diệc, nếu tớ tới công ty làm, ban ngày chắc chắn không thể nào chăm sóc nó, nhưng bây giờ thì khác. Anh Bằng của cậu tốt lắm, anh ấy còn cho cả Lăng Diệc vào đây ở, bây giờ tớ vừa có thể làm việc vừa có thể chăm sóc nó. Như vậy không phải tốt lắm sao?"

Vì không muốn Tô Y Thu nghi ngờ, Doãn Băng Dao chỉ có thể ở trước mặt cô nói tốt về Ngự Giao.

"Có thật là như vậy không?"

"Tất nhiên là thật rồi"

Ngự Giao ngồi bên cạnh không lên tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn nụ cười giả tạo trên gương mặt Doãn Băng Dao.

Tô Y Thu ngồi xuống sofa, nhìn Ngự Giao có chút áy náy: "Anh Bằng, em xin lỗi, vừa nãy em...."

"Không sao, bạn thân của em làm người giúp việc trong nhà anh, tất nhiên là em không vui rồi. Nhưng em yên tâm, anh sẽ tối xử tốt với cô ấy."

"Vâng. Anh Bằng, anh tốt quá." Trên gương mặt Tô Y Thu cuối cùng cũng lộ ra nụ cười.

"Trưa nay em ở lại đây ăn cơm đi." Ngự Giao nói với Tô Y Thu

"Vâng" Tô Y Thu vô cùng vui vẻ, "Bác trai bác gái đâu ạ? Lâu lắm rồi em không gặp hai bác ấy"

Anh mắt Ngự Giao hơi lóe lên, "Bố mẹ anh đi du lịch rồi, vẫn chưa về."

Doãn Băng Dao nhìn anh ta nói dối không đỏ mặt, cảm giác anh ta và cô đều ghê tởm giống nhau, bởi vì cô cũng luôn nói dối.

Thật sự không biết, anh ta định giấu giếm như vậy bao lâu.

Khi có mặt Tô Y Thu, Ngự Giao đối với Doãn Băng Dao khá khách sáo.

Giờ cơm trưa.

Doãn Băng Dao giúp phòng bếp chuyển các món ăn lên; Tô Y Thu kéo tay cô "Băng Dao, cậu đừng làm nữa, ngồi xuống đâu ăn cùng bọn mình."

"Đây là công việc của mình"

"Ui trời, không sao đâu"

Băng Dao khó xử nhìn thoáng qua Ngự Giao, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, "Cô ngồi xuống ăn cùng chúng tôi luôn đi. Băng Dao, hôm nay cô không cần làm việc, chỉ cần chơi cùng Y Thu là được"

Anh ta nói thế nào, cô nhất định phải làm như thế đó.

Vì thế, Doãn Băng Dao ngồi xuống bên cạnh Tô Y Thu, ăn cơm trưa cùng bọn họ. Cô có thể cảm nhận được những người hầu xung quanh, đều dùng ánh mắt quái dị nhìn mình.

Ăn bữa trưa xong, Tô Y Thu kéo Doãn Băng Dao đi dạo ngoài vườn hoa.

Chờ khi chỉ còn hai người, Tô Y Thu mới không kìm được tò mò hỏi: "Băng Dao, không phải cậu có bạn trai rồi sao? Anh ta có thể mua có thể mua cho cậu ngôi nhà đắt tiền đó, chẳng lẽ vẫn để cậu phải ra ngoài làm việc sao, hơn nữa còn là.... làm người giúp việc."

Mặc dù Doãn Băng Dao và Ngự Giao đều không nói. Nhưng Tô Y Thu vẫn cảm thấy rất kỳ quái, chị em tốt của mình, lại trở thành người hầu hạ mình!

"Dù sao vẫn chưa kết hôn, tớ cũng không thể dùng tiền của anh ấy, nhận căn nhà kia, trong lòng tớ đã áy náy mãi, cho nên, tớ muốn mỉnh phải kiếm thật nhiều tiền, khi có tiền rồi, sẽ đưa Lăng Diệc tới một trươngf học tốt một chút."

"Băng Dao, cậu cần gì phải mạnh mẽ như vậy?" Tô Y Thu đột nhiên nói.

Doãn Băng Dao cười cười không nói gì.

***

Cuối cùng Tô Y Thu cũng rời đi, trong lòng Doãn Băng Dao thở phào nhẹ nhõm.

Ngày hôm sau, Doãn Băng Dao trở lại căn nhà cũ, muốn xem sức khỏe của ba đã khá hơn chút nào chưa.

Cô gõ cửa, mãi không thấy người ra mở cửa. Sau đó lục tìm ở trong túi xách, thật may vẫn còn giữ chìa khóa nhà này.

Lấy chìa khóa ra đút vào ổ khóa,lúc mở cửa ra, phát hiện trong nhà vô cùng lộn xộn

"Bố ơi" cô kêu một tiếng, vội vàng lao vào nhà.

Chẳng lẽ có trộm vào nhà?

Chạy vội vào phòng ngủ của bố, Doãn Băng Dao đẩy cửa ra, nhìn thấy bố đang nằm trên giường, trong lòng cũng yên tâm một chút.

Cô đi tới, hỏi: "Bố, xảy ra chuyện gì vậy?"

Doãn Lực nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt. Ông lắc đầu, nhắm mắt lại.

"Bố, bố đừng làm con lo lắng! Nói cho con biết, có phải trong nhà xảy ra chuyện gì rồi không?" Cô lay lay cánh tay bố.

Doãn Lực mở to mắc, trong hốc mắt hiện đầu tơ máu.

"Bà ta...."

"Dì sao ạ?"

"Bà ta bỏ đi rồi, bà ta nói bây giờ bố chỉ còn hai bàn tay trắng, đi theo bố sẽ không được gì." Từ khóe mắt Doãn Lực chảy xuống hai giọt nước mắt

"Bố đừng buồn nữa, để con đi tìm Dì và Hoan Hoan trở về."

Doãn Lực nhìn về phía Doãn Băng Dao, "Băng Dao, chẳng lẽ con không hận bố sao?"

Doãn Băng Dao lắc đầu: "Không ạ". Bố chính là bố, cho dù bố có làm sai chuyện gì đi nữa thì bố vẫn là người thân của cô.

"Băng Dao, thực ra bố cũng không muốn đối xử với con như vậy, chỉ là có một số chuyện con không biết, trong lòng bố không bỏ qua được, không bỏ qua được" Ông kích động không ngừng ho khan.

Doãn Băng Dao vội vàng vuốt ngực cho ông: "Bố đừng vội, bố không bỏ qua được chuyện gì, bố nói cho con biết được không."

"Không, bố không thể nói cho con biế, bố đã đồng ý với mẹ con." Bí mật này, chỉ có thể giấu ở tận đáy lòng, ông cũng không có mặt mũi nói ra.

"Vâng, không nói thì thôi, bố nằm xuống đi, con đi rót ly nước cho bố."

Doãn Băng Dao rót ly nước cho Doãn Lực, tìm thuốc trong hộp thuốc, sau khi cho ông uống thuốc xong, cô mới rời khỏi.

Trước khi rời đi, cô nói với Doãn Lực: "Bố đừng lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi"

Ra cửa, Doãn Băng Dao tức giận gọi điện thoại cho Doãn Hoan Hoan.

"Hai người đang ở đâu?"

"Chị, em và mẹ đang ở nhà chị"

"Nhà nào?"

"Chính là ngôi nhà sang trọng của chị đó".

"Hai người lấy chìa khóa nhà tôi ở đâu."

"Lần trước em đã lấy một cái, quên không nói với chị, chị của em không nhỏ mọn như vậy chứ."

"Mẹ em đâu?"

"Mẹ em cũng đang ở đây."

"Được, giờ chị sẽ tới đó ngay."

Cô phải tìm hiểu xem rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra.

Doãn Băng Dao nhanh chóng đi tới ngôi nhà Ngự Giao mua cho cô.

Cô vừa mở cửa, đã nhìn thấy Doãn Hoan Hoan và Thi Lục Đình ngồi ở phòng khách nhàn nhã vừa cắn hạt dưa vừa xem ti vi.

Trong lòng càng tức giận, ngay cả giày cũng không thay cô chạy thẳng vào nhà, cầm đĩa hạt dưa đổ thẳng xuống đất, "Các người còn có tâm trạng ở đây xem ti vi cắn hạt dưa hả."

Hai mẹ con Thi Lục Đình trố mắt một lúc.

"Băng Dao, con tức giận như vậy làm gì?" Thi Lục Đình không quan tâm nói.

Doãn Băng Dao đoạt lấy điều khiển, bấm tắt ti vi, "Tại sao lại đến đây ở? Tại sao lại bỏ bố tôi một mình?"

Sắc mặt Thi Lục Đình trở nên u ám, "Hoan Hoan, con lên lầu trước đi, mẹ có chuyện nói với chị con"

"Vâng"

Sau khi Doãn Hoan Hoan lên lầu, gương mặt Thi Lục Đình nở nụ cười, cô đứng dậy kéo Doãn Băng Dao, "Doãn đại tiểu thư cô tức giận như vậy làm gì chứ, căn nhà kia của các người cũ nát như vậy, tôi ở không quen, trời mưa thì rốt hết chỗ này đến chỗ kia! Dù sao căn nhà này cô cũng không ở, cho nên tôi dẫn Hoan Hoan tới đây ở một thời gian ngắn, chắc cô sẽ không phản đối chứ?"

"Các người muốn ở đây, tôi không phản đối, nhưng tại sao để bố tôi ở lại đó một mình?" Nghĩ đến dáng vẻ đáng thương của bố, cô lại thấy đau lòng.

"Bố cô đúng là lão già cổ lỗ sĩ, tôi bảo ông ta đi cùng chúng tôi, ông ta không những không đi, còn tranh cãi ầm ĩ với tôi một trận, đã thế tôi không thèm phục vụ ông ta nữa."

"Nhưng bà là vợ ông ấy." Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Thi Lục Đình, Doãn Băng Dao càng tức giận.

"Được rồi, đây là vấn đề tình cảm giữa hai vợ chồng chúng tôi, cô đừng lo lắng, yên tâm đi, tôi sẽ giữ quan hệ tốt với ba cô. Lại đây, ngồi xuống rồi nói chuyện."

Bà ta kéo Doãn Băng Dao ngồi xuống

"Đúng rồi, cô nói chuyện với Ngự Giao chưa? Công ty có khả năng hoạt động lại không?"

"Không" Doãn Băng Dao lạnh lùng nói.

"Cái gì?" Thi Lục Đình cao giọng, "Không phải là cô cầu xin anh ta giúp chúng tôi sao?"

"Tôi đã thử cầu xin rồi, nhưng anh ta không đồng ý"

Thi Lục Đình buông cánh tay Doãn Băng Dao ra, nhìn cô từ trên xuống dưới, "Có phải cô không đủ sức quyến rũ? Không quyến rũ được anh ta? Chi bằng để Dì đây dậy cô cách khiến cho đàn ông muốn ngừng mà không được?"

"Đủ rồi" Doãn Băng Dao tức giận nhìn Thi Lục Đình, thật sự không biết bà ta từ đâu chui ra, tại sao trước đây bố cô lại có thể ở cùng bà ta được

Bị Doãn Băng Dao lớn tiếng quát, Thi Lục Đình rất tức giận, nhưng vẫn cố gắng kìm chế sự bất mãn ở trong lòng: "Là Dì không đúng, vậy cô hãy cầu xin cậu ta nhiều một chút."

"Anh ta sẽ không đồng ý đâu, bà đừng ôm bất cứ tia hi vọng nào. Ngày mai bà hãy tới dẫn bố về đây ở, bây giờ sức khỏe của ông kém như vậy, tại sao bà có thể để ông ở đó một mình."

Vẻ mặt của Thi Lục Đình thay đổi còn nhanh hơn so với lật sách. Bà ta đứng lên, "Cô đã không thể giúp chúng tôi cầu xin cậu ta, như vậy tôi còn chăm sóc bố cô làm gì?"

Doãn Băng Dao không thể tin nổi nhìn bà ta: "Nhưng ông ấy là chồng của bà"

"Hừ" Thi Lục Đình vênh váo tự đắc hừ lạnh một tiếng, "Chồng hả, không có tiền, không có sự nghiệp, ông ta cái gì cũng không có?"

Nếu không coi bà ta là bậc trưởng bối, Doãn Băng Dao có thể đã không kiềm chế được mà tát cho bà ta mấy cái thật mạnh rồi.

"Vậy cũng được, bà đã mặc kệ bố tôi như vậy, thì mời bà lập tức dọn ra khỏi nơi này cho tôi! Đây là nhà của tôi."

Lần này đến lượt Thi Lục Đình nhìn cô bằng ánh mắt không thể tin, "Bây giờ cô ở gần người giàu thì có thể lên mặt nói chuyện với tôi như vậy phải không?"

Đôi mắt Doãn Băng Dao bắt đầu trở nên u ám, "Thi Lục Đình, tôi nói cho bà biết, vì bố tôi cho nên tôi mới coi bà là người thân! Nếu không có bố tôi, ở trong mắt tôi, bà không bằng cả một con chó."

Cô thật sự không thể nhịn được nữa, từ nhỏ đến lớn, cô đã được trải nghiệm sự độc ác ngang tàng của bà ta. Gần đây sống ở trong nhà họ Thẩm, cô thật sự có rất nhiều uất ức. Giờ phút này tất cả những bất mãn trong lòng đều bùng nổ.

"Cô! Cô phản rồi." Thi Lục Đình chỉ vào Doãn Băng Dao, ngón tay tức giận đến phát run.

Doãn Băng Dao bình tĩnh lại, vô cảm nói, "Dọn ra khỏi đây."

Thấy vẻ mặt lạnh như băng của cô, Thi Lục Đình biết hiện tại không thể nào áp chế con nha đầu này, vì thế đành phải xuống giọng: "Được lắm, được lắm, hôm nay tôi sẽ đến đến đón bố cô về đây là được chứ gì. Cái phòng ông ta đang ở căn bản không phải cho người ở."

"Bà cũng biết đó không phải là căn phòng cho người ở sao?" Khóe miệng cô cong lên đầy lạnh lùng, cô bước từng bước về phía bà ta, "Trước đây, khi bà đuổi hai chị em tôi ra khỏi nhà, tại sao bà không nghĩ đến đó không phải là nhà cho người ở?"

Thi Lục Đình bị vẻ mặt của Doãn Băng Dao dọa phát sợ, liên tục lùi lại phía sau, cẳng chân va phải một góc sofa, cả người ngã ngồi trên sofa.

"Cô, cô muốn làm gì?"

"Nói cho tôi biết, phải làm sao bà mới có thể đối xử với ba tôi tốt hơn? Đối xử tốt giống như ngày trước." Mặc dù bố không thích cô và Lăng Diệc, nhưng hôm nay khi nghe những lời bố nói, nhìn thấy nhũng giọt nước mắt của bố. Cô không đành lòng trách cứ ông.

Có lẽ ông có lý do của ông. Là con gái, cô chỉ biết hiếu thuận.

Thi Lục Đình có chút sợ hãi khi thấy Doãn Băng Dao như vậy, cắn môi yếu ớt nói: "Chỉ cần công ty có thể trở lại như trước, cái gì cũng có thể."

"Vậy ý của bà là, chỉ cần tôi làm Ngự Giao ra tay giúp đỡ các người, khiến công ty trở về tay các người một lần nữa, như vậy bà sẽ chăm sóc tốt cho ba tôi đúng không?"

"Đúng vậy....."

"Được, Thi Lục Đình, bà hãy nhớ những lời bà nói ngày hôm nay."

Doãn Băng Dao bỏ lại câu nói sau cùng, xoay người liền rời đi

***

Trở lại nhà họ Thẩm, Doãn Băng Dao đi thẳng lên phòng đọc sách tìm Ngự Giao

Cô lo lắng gõ một cái lên cửa phòng đọc sách, không đợi Ngự Giao cho phép, liền đẩy cửa bước vào.

Ngự Giao kinh ngạc ngẩng đầu lên, anh rất ít khi thấy Doãn Băng Dao lo lắng như vậy. Bình thường cô đều lạnh lùng, trên mặt luôn thường trực nụ cười thản nhiên, giống như trên thế giới này không có chuyện gì đáng để cô vui vẻ hoặc đau khổ.

Doãn Băng Dao đóng cửa lại, đi vào.

"Bộp" một tiếng, cô quỳ gối trước mặt Ngự Giao.

"Cô đang làm gì thế?" Ngự Giao kinh ngạc, sau đó nhìn có phần thích thú.

"Ngự Giao, tôi cầu xin anh, buông tha cho người nhà tôi, bọn họ là những người vô tội, anh muốn trừng phạt tôi thế nào cũng được, tôi tuyệt đối không oán thán nửa câu, tôi cũng tuyệt đối không phản kháng."

Trong giọng nói của cô tất cả đều là cầu xin, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp, vẫn là sự mạnh mẽ quật cường thà chết chứ không chịu khuất phục.

Ngự Giao rất hài lòng khi thấy cô quỳ xuống cầu xin mình.

"Có đúng là cô chịu đựng được tất cả những trừng phạt của tôi?" Anh trêu tức hỏi

"Đúng"

"Vậy... Nếu tôi bảo cô làm người tình bí mật của tôi cả đời, cô sẽ đồng ý?"

"Cả đời?"

"Đúng, cả đời."

Doãn Băng Dao im lặng....

"Nếu chỉ một chút hi sinh này cô cũng không làm được, thì còn chạy tới cầu xin tôi làm gì, cô đi ra ngoài đi, tôi còn phải làm việc." Anh cúi xuống, cầm quyển sách trên bàn đọc tiếp.

"Tôi đồng ý." Cô lập tức trả lời.

Anh buông quyển sách xuống, đứng dậy đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống nắm cằm cô, "Thật sự đồng ý?"

"Đúng"

"Không hối hận?" Giọng nói ma mị của anh như có như không vang lên.

"Không hối hận."

Chỉ cần bố được hạnh phúc, cô đồng ý tất cả.

Khi mẹ qua đời, từng đưa tay vuốt ve gương mặt cô nói: "Con gái, cho dù bố con có làm chuyện gì, con cũng không được hận ông ấy, con phải chăm sóc ông ấy, đồng ý với mẹ, không được hận bố con..." Những lời này của mẹ thường xuyên vang vọng trong những giấc mộng của cô.

"Ha ha ha..." Ngự Giao buông cằm cô ra, đứng lên, tiếng cười ngạo mạn như truyền ra từ địa ngục.

Doãn Băng Dao, cuối cùng tôi cũng khiến cho cô cam tâm tình nguyện khuất phục!

Anh quay lại bàn ngồi xuống chiếc ghế tựa đắt tiền, vắt chéo chân nói: "Được, tôi đồng ý với cô, tôi có thể trả lại công ty cho bọn họ"

"Cảm ơn..." Sự quỳ gối này của cô, rất đáng giá.

"Nhưng cô đừng vui mừng quá sớm, tôi còn có một yêu cầu." Anh nhìn chiếc bút trong tay, khóe mắt hẹp dài lóe lên tia sáng tà mị.

Niềm vui mừng vừa nhen nhóm trong lòng Doãn Băng Dao, liền bị dập tắt.

"Yêu... yêu cầu gì?"

"Gả cho em trai tôi"

"Cái gì?" Doãn Băng Dao kinh ngạc, "Không phải cậu ấy.... cậu ấy chết rồi sao?"

"Đúng, Gia Hạo đã qua đời" Ngược lại với vẻ mặt kinh ngạc của Doãn Băng Dao, vẻ mặt anh lại vô cùng lạnh lùng.

"Anh muốn tôi lấy một người đã chết?" Chẳng lẽ tôi ở trước mặt anh trở nên hèn mọn như vậy, vẫn không khiến anh vừa lòng sao?

Ngự Giao, rốt cuộc thì trong lòng anh có bao nhiêu tà ác....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.