Người Tình Bí Mật Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 245: Chương 245: Hạnh phúc dặt dè




Thực tế tàn nhẫn một lần nữa nhắc nhở, cô chính là kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc của người chị em thân thiết, tận trong đáy òng lương tâm của cô vô cùng day dứt.

Xế chiều đi đón Tiểu Diệc tan học, ngồi trên xe taxi, cậu nhận ra mẹ không vui, "Băng Dao, đã xảy ra chuyện gì sao? tại sao mẹ có vẻ không vui?" nhìn mẹ tò mò hỏi.

Dịu dàng xoa tóc con trai, "Không, mẹ có chuyện gì không vui đâu."

"Gạt người, rõ ràng là có! Có phải vì chú Thẩm không tới thăm chúng ta, mẹ nhớ chú ấy?" Tiết Tiểu Diệc chớp mắt, "Chúng ta gọi điện thoại cho chú Thẩm, bảo chú ấy tới thăm chúng ta được không? Tiểu Diệc cũng muốn gặp chú ấy"

Doãn Băng Dao cười cười, dịu dàng nói. "Chú Thẩm đang bận, đợi chú ấy giải quyết xong sẽ tới tìm chúng ta. Chúng ta không thể quấy rầy chú ấy hiểu không?"

"Vâng ạ." Tiết Tiểu Diệc gật đầu.

"Tiểu Diệc ngoan lắm"

Hai mẹ con về tới khu chung cư, vui mừng khi nhìn thấy xe của Ngự Giao đang đậu dưới lầu.

Tiết Tiểu Diệc trợn to hai mắt, nở nụ cười tươi rói, "Là xe của chú Thẩm! Chú ấy đến thăm chúng ta"

Tiết Tiểu Diệc vội vàng vui mừng chạy vào bên trong.

"Từ từ thôi, cẩn thận không ngã." Doãn Băng Dao vội vàng đi theo.

Thang máy vừa lên tới lầu tám, Tiết Tiểu Diệc lập tức chạy thẳng tới căn hộ trước đây của Ngự Giao, nhón chân lên, cánh tay nhỏ bé mũm mĩm giơ ra nhấn chuông cửa.

Nhấn mấy lần vẫn không có ai ra mở cửa, cậu bé gọi to: "Chú Thẩm mở cửa nhạnh đi, cháu là Tiểu Diệc đây!"

Doãn Băng Dao bước tới gọi, "Tiểu Diệc đừng gọi, có thể chú Thẩm vẫn chưa về đâu."

"Chú ấy về rồi, đó là xe của chú ấy, con nhận ra mà."

"Có thể chúng ta nhìn nhầm thôi."

"Không nhầm" ánh mắt cậu bé rất kiên định, "Đó là chiếc xe Limousine phiên bản dài sản xuất với số lượng có hạn, cả Trung Quốc chỉ có một chiếc, chắc chắn là xe của chú Thẩm"

"Con cũng hiểu biết giá cả thị trường ghê nha" cô không nhịn được bật cười.

"Tất nhiên rồi, con thích nhất là xem tạp chí xe hơi mà, hơn nữa các bạn học ở nhà trẻ đều thích chú Thẩm, chú Thẩm là thần tượng của các bạn ấy"

Cô có thể nhìn thấy vẻ tự hào ánh lên trong mắt Tiết Tiểu Diệc. Khẳng định tiểu quỷ này vì quen chú Thẩm mà kiêu ngạo, nếu như cậu biết, Ngự Giao chính là bố đẻ của mình, sẽ còn vui tới đâu nữa.

Tiết Tiểu Diệc quay đầu lại, vừa tiếp tục nhấn chuông cửa, vừa kêu: "Chú Thẩm! Mở cửa đi! Cháu là Tiểu Diệc"

Cánh cửa vẫn đóng im lìm, nhưng cửa căn hộ nhà Băng Dao lại mở ra.

"Tiểu Diệc, Băng Dao" một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng hai người.

Kinh ngạc quay đầu lại, Ngự Giao đang đứng ở cửa nhà hai mẹ con thò đầu ra, mỉm cười.

"Tiểu quỷ gọi lớn như vậy, chú ở trong phòng đọc sách cũng nghe thấy"

Tiết Tiểu Diệc vội vàng chạy tới, ôm chầm lấy Ngự Giao. Anh ngồi xổm xuống trước mặt Tiểu Diệc, ôm cậu bé vào trong ngực, "Tiểu Diệc lớn hơn rồi, nặng hơn."

"Chú Thẩm, cháu nhớ chú lắm, chú có nhớ cháu không?"

"Nhớ, tất nhiên là nhớ rồi."

"Cháu thấy chú có vẻ nhớ Băng Dao hơn ấy chứ."

"Chú nhớ Băng Dao, nhưng cũng nhớ cả Tiểu Diệc." Ngự Giao bật cười.

Trong lòng Doãn Băng Dao như được an ủi, nhìn thấy anh mỉm cười như vậy, thực sự rất thoải mái. Cô bước tới, kinh ngạc hỏi: "Sao anh lại ở trong nhà em?"

"Mấy ngày trước khi em còn bị bệnh, để thuận tiện anh đã tự đánh thêm một bộ chìa khóa mà chưa có sự đồng ý của em, không sao chứ?"

Doãn Băng Dao vừa định lên tiếng, Tiết Tiểu Diệc liền giành nói trước: "Không sao, tất nhiên là không sao rồi"

Ba người cùng ăn cơm tối, dĩ nhiên là Doãn Băng Dao xuống bếp, nhìn hai bố con tham lam ngửi ngửi mùi đồ ăn ngon cô làm, trong lòng rất thỏa mãn rất hạnh phúc.

Nhưng càng hạnh phúc như vậy, trong lòng cô càng lo lắng.

Không biết hạnh phúc này có thể duy trì bao lâu?

***

Buổi tối, sau khi Tiết Tiểu Diệc ngủ, Ngự Giao và Doãn Băng Dao trở về phòng ngủ trò chuyện.

Ngự Giao nói: "Băng Dao, anh đã tìm được một nhóm bác sĩ phẫu thuật Thẩm mỹ giỏi nhất Hàn Quốc."

"Nhóm bác sĩ phẫu thuật Thẩm mỹ?" cô khó hiểu nhìn anh, xoa xoa gương mặt mình, "Em cần phẫu thuật Thẩm mỹ sao?"

"Không phải em muốn tới thăm người nhà sao? Bây giờ em đã thay đổi rất nhiều so với trước kia, chẳng lẽ em không lo lằng bọn họ không chấp nhận được sao?"

"Dĩ nhiên là em lo" thở dài nói tiếp: "Nhưng Giao à, em không muốn phẫu thuật Thẩm mỹ, gương mặt này đã theo em sáu năm, hơn nữa từ khi tiểu diệc sinh ra tới giờ chỉ nhìn thấy gương mặt này của em, nếu như phẫu thuật Thẩm mỹ trở lại gương mặt trước đây, em sợ con không chấp nhận được"

"Không sao, em muốn làm thế nào thì sẽ làm như thế."

Doãn Băng Dao không vui hỏi: "Có phải anh không thích em như vậy, không thích gương mặt này?"

Dù sao, người anh yêu là Băng Dao.

Ngự Giao ôm cô, dịu dàng nói, "Anh biết em đang nghĩ gì, nhưng em suy nghĩ nhiều quá rồi. Tuy gương mặt em rất khác so với trước kia, nhưng em vẫn là Băng Dao, em vẫn có rất nhiều điểm giống như trước kia, chỉ ngoại trừ gương mặt mà thôi. Băng Dao, anh yêu chính con người em, linh hồn em, cho nên không quan tâm bề ngoài của em như thế nào. Anh chi lo người nhà của em không chấp nhận được, nên mới giúp em tìm một nhóm bác sĩ phẫu thuật Thẩm mỹ."

Doãn Băng Dao thuận thế dựa vào trong ngực anh, bây giờ anh thật sự rất biết quan tâm chăm sóc người khác. Nhưng cảm giác này lại khiến cô lo được lo mất.

Quả nhiên hạnh phúc dặt dè, làm cho người tra trân trọng hơn, giống như có thể sẽ tan thành mây khói bất cứ lúc nào.

"Dù sao bây giờ cũng thế này rồi, em không muốn phẫu thuật lại như trước đây, nếu Tiểu Diệc nhìn thấy gương mặt em thay đổi, nhất định sẽ trở nên xa lạ"

"Ừm, anh tôn trọng em. Cứ làm theo suy nghĩ của em đi, ngày mai anh sẽ hủy bỏ cuộc hẹn, bảo bọn họ không cần tới nữa."

"Vâng."

Cô dựa sát vào trong ngực anh, nhắm hai mắt lại, muốn cảm nhận thật sâu cảm giác có anh bên mình. Cô hít sâu một hơn, tham lam ngửi mùi hương của riêng anh.

Ngự Giao đột nhiên cười cười, "Người anh có mùi mồ hôi sao? Anh đi tắm ngay đây"

Cô liền vội vàng kéo Ngự Giao đang chuẩn bị đứng dậy đi vào phòng tắm lại, "Không phải vậy, không hôi chút nào, chỉ là em muốn được ngửi mùi hương của riêng anh thôi."

Anh cưng chiều nhìn cô, khẽ nhéo mũi: "Ngốc quá, anh sẽ không bao giờ rời xa em, em cần gì phải làm vẻ như anh sẽ biến mất ngay ấy"

Thật ra buổi tối nay, anh đã nhận ra sự khác thường ở cô.

Trong đầu Doãn, đột nhiên vang lên câu hôm nay Đồng Bội nói, ngước mắt nhìn Ngự Giao muốn hỏi lại thôi.

"Em muốn nói gì, nói đi" ánh mắt sắc bén của anh luôn nhìn thấu tâm trạng cũng như suy nghĩ của cô, dường như anh trở thành người hiểu cô nhất trên thế giới này.

Có một người yêu mình sâu đậm như vậy, là chuyện đáng vui mừng biết bao, nhưng có lúc lại khiến cô cảm thấy rất quẫn bách, ở trước mặt anh gần như không thể giấu được điều gì.

"Em muốn... em muốn hỏi, hỏi, Y Thu sao rồi? Anh và cậu ấy thế nào rồi?" cô thử thăm dò.

Nhưng câu trả lời của Ngự Giao lại khiến cô rất thất vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.