Nửa giờ sau, Tiết Noãn Nhi đứng bên dưới tòa cao ốc tập đoàn Thẩm thị.
Cô ngẩng đầu nhìn tầng cao nhất của tòa cao ốc, lúc này trong phòng làm việc của tầng cao nhất, có một người đàn ông đang ngồi ở đó.
Sáu năm qua, cô chưa bao giờ quên người đàn ông này, bởi bên cạnh cô đã có một bản sao nhỏ của anh ta, cho dù cô muốn quyên cũng không thể.
Ngự Giao, tôi đã trở về, chúng ta còn sẽ gặp lại nhau.
Tiết Noãn Nhi hít sâu một hơi, mặc dù trong lòng cô trăm nghìn lần không muốn trở lại nơi này, không muốn gặp lại người đàn ông kia, không muốn có bất kỳ quan hệ gì với anh ta.
Nhưng cô không còn cách nào, vì cuộc sống, vì con trai, cô nhất định phải trở về đối mặt với anh ta một lần nữa.
Hiện tại là giờ cao điểm, người đi lại rất nhiều, thỉnh thoảng lại có người đàn ông quay đầu lại nhìn cô. Tuy bây giờ Tiết Noãn Nhi cũng rất xinh đẹp, nhưng so với vẻ đẹp trước đây của cô hoàn toàn bất đồng. Gương mặt trước kia, cho dù không trang điểm vẫn là khuynh quốc khuynh thành, theo như lời Ngự Giao nói, lỗi lầm duy nhất của cô chính vì gương mặt quá xinh đẹp.
Hiện giờ, bề ngoài của cô rất bình thường. Tiết Noãn Nhi hít sâu một hơi, nhấc chân đi vào, hi vọng hôm nay có thể thuận lợi qua được cửa ải phỏng vấn.
Cô xin vào làm ở bộ phận tiêu thụ, nên người phỏng vấn cô chính là trưởng phòng bộ phận tiêu thụ, là một người đàn ông trung niên. Trưởng phòng nhân sự nhìn qua sơ yếu lý lịch của cô, hài lòng gật đầu, tốt nghiệp ở một trường đại học nước ngoài danh tiếng, biết mấy loại ngôn ngữ, còn có mấy năm kinh nghiệm làm việc. Ông ta chỉ hỏi cô một số câu đơn giản, sau đó bảo cô về chờ thông báo.
Tiết Noãn Nhi biết kết quả nhất định sẽ như vậy. Rất nhiều người muốn được làm việc trong tập đoàn Thẩm thị, cho nên sự cạnh tranh chắc chắn rất lớn, khẳng định vị trưởng phòng kia cũng muốn phỏng vấn thêm một số người mới đưa ra quyết định.
Tiết Noãn Nhi đi ra khỏi phòng phỏng vấn, vừa đi được mấy bước liền va phải Lang Long đang đi tới. Cô hơi căng thẳng, nhưng khi nghĩ lại hiện giờ không có ai nhận ra mình, tại sao cô phải chột da. Vì vậy, Tiết Noãn Nhi ngẩng đầu lên, gương mặt xinh đẹp mỉm cười đi về phía trước, làm bộ không quen biết anh ta.
"Cô Tiết" Lang Long chặn đường đi của cô.
Tiết Noãn Nhi nghi ngờ nhìn anh ta, "Tại sao anh biết tên tôi?"
"Tôi xem hồ sơ cá nhân của cô, vốn dĩ hôm nay cô định tự mình tới phỏng vấn"
Vừa rồi khi anh nhìn thấy Tiết Noãn Nhi đi tới, nhất thời cảm thấy rất quen mắt, đột nhiên nhớ ra hôm đó ở trong nhà hàng đã va phải cô, vì vậy Lang Long liền đọc tài liệu về cô, cảm thấy cô hoàn toàn có thể đảm nhiệm công việc này, hơn nữa còn là gáo vàng múc nước giếng bùn.
"Cô Tiết phỏng vấn sao rồi?"
"Trưởng phòng bộ phận tiêu thủ bảo tôi về nhà chờ thông báo."
"Cô ở đây chờ tôi một chút, tôi đi vào nói chuyện với trưởng phòng tiêu thụ." Dứt lời, anh liền đi vào phòng phỏng vấn.
Trong lòng Tiết Noãn Nhi cảm thấy rất kỳ quái. Tại sao cảm giác Lang Long đối với cô rất thân thiện, chẳng lẽ vì ngày đó ở trong phòng ăn anh ta sơ ý làm bẩn áo cô, cho nên trong lòng áy náy sao?
Cô ngồi xuống ghế sofa bên cạnh chờ đợi, không biết anh ta muốn làm gì.
Trong khi chờ đợi, từ đầu tới cuối cô không dám ngẩng đầu lên. Trong lòng đang rất mong đợi gặp lại Ngự Giao, nhưng cũng có chút sợ hãi. Hai bàn tay cô xiết chặt vào nhau, căng thẳng tới nỗi lòng bàn tay thấm nước mồ hôi.
"Không cần căn thẳng như vậy, tập đoàn chúng tôi biết quý trọng nhân tài" giọng nói của Lang Long vang lên trên đỉnh đầu.
Tiết Noãn Nhi vội vàng đứng lên, mỉm cười gật đầu với anh, cô chỉ biết trước đây anh ta là trợ lý của Ngự Giao, không biết hiện giờ chức vụ của anh ta là gì.
Lúc này Lang Long mới nhớ ra mình còn chưa tự giới thiệu, anh đưa tay phải ra nói: "Chào cô. Tôi là Lang Long, là Giám đốc ở đây"
Tiết Noãn Nhi cũng đưa tay ra, "Xin chào, tôi tên là Tiết Noãn Nhi"
Hai người bắt tay nhau, do luyện võ nhiều nên bàn tay Lang Long rất cứng rắn, anh cảm thấy bàn tay cô vô cùng nhỏ bé mềm mại, phút chốc quên buông tay ra.
Tiết Noãn Nhi cười xấu hổ, vội vàng rụt tay mình lại.
"À...." Lang Long nhận ra sự thất thố của mình "Thật ngại quá"
"Không sao"
"Ngày mai cô có thể tới làm rồi"
"Có thật không?"
"Ừ" Lang Long gật đầu "Tôi nói rồi, ở đây chúng tôi rất quý trọng nhân tài, chào mừng sự gia nhập của cô"
"Cảm ơn"
Trước đây cô luôn cảm thấy trong mấy người bạn thân của Ngự Giao, tuy Lang Long nhìn qua có chút lạnh lùng nhưng thực tế anh là người thân thiện nhất.
Trong lòng Tiết Noãn Nhi rất vui vẻ, bước đi đầu tiên của cô đã thành công tốt đẹp!
Sớm hoàn thành nhiệm vụ của mình, cô càng sớm có thể rời khỏi nơi này.
Về đến nhà, Tiết Noãn Nhi đặc biệt mua món ăn con trai thích nhất.
"Con trai bảo bối, mẹ con đã về rồi đây." Cô mở cửa, gọi lớn
"Chào mừng mẹ thành công trở về" Tiết Tiểu Diệc nghe tiếng gọi chạy ra nghênh đón.
Cậu không thể chờ đợi hỏi: "Mẹ, hôm nay phỏng vấn thế nào?"
Tiết Noãn Nhi ấn túi đồ ăn vào trong ngực con trai, cúi người thay giày, "Món con thích nhất đó"
"Mẹ mau nói cho con biết đi" Tiết Tiểu Diệc sốt ruột nói.
Cô đặt chìa khá xuống hốc tủ bên cạnh, hừ mấy tiếng "Mẹ của con rất lợi hại đó nha, con cảm thấy thế nào"
"Qua rồi sao?"
"Tất nhiên"
"Woa, tốt quá! Ha ha, sau này mẹ có thể làm việc trong tập đoàn Thẩm thị nổi tiếng thế giới này rồi" Tiết Tiểu Diệc vui sướng nhảy cẫng lên.
"Đói bụng không? Trưa nay chúng ta sẽ món này."
"Vâng, vâng" Tiết Tiểu Diệc hấp ta hấp tấp ôm túi đồ ăn chạy vào bàn ăn trèo lên chiếc ghế cao bên cạnh, đặt đồ ăn lên bàn.
Cậu quay đầu ôm chầm lấy Tiết Noãn Nhi: "Mẹ rất tài giỏi, nhất định sẽ nhanh chóng thăng chức."
"Đừng có nói quá như vậy, những người làm việc trong tập đoàn Thẩm thị đều là các nhân tài."
"Mẹ phải tin vào lời con nói, ngày mai đi làm, chắc chắn mẹ có thể thăng chức" Trên gương mặt cậu nhóc thoáng hiện lên nụ cười giảo hoạt
"Được rồi, mau ăn thôi"
Tiết Noãn Nhi không suy nghĩ nhiều, cô hoàn toàn không biết con trai đã lén lút làm gì sau lưng mình.
Sau buổi cơm trưa, Tiết Noãn Nhi lên phòng mình, chuẩn bị đi ngủ trưa. Cô nằm trên giường thở dài một cái, không ngờ tất cả lại tiến triển thuận lợi như vậy.
Nhưng đột nhiên có một đám mây đen xông vào đầu cô, những ngày sau này nên làm gì? Cô hiểu rõ Ngự Giao kinh khủng ra sao, nếu như anh ta phát hiện mục đích cô vào làm việc trong tập đoàn Thẩm thị...
Tiết Noãn Nhi thật sự không dám nghĩ tiếp, nhưng cô không thể còn cách nào, cô buộc phải làm như vậy. Nhắm mắt lại, suy nghĩ tìm cơ hội đi thăm mộ Lăng Diệc.
Sáng sớm ngày hôm sau Tiết Noãn Nhi đã rời giường, tới tập đoàn Thẩm thị. Cô nghe nói trong tập đoàn Thẩm thị có rất nhiều nhân viên làm việc lâu năm nhưng chưa bao giờ nhìn thấy mặt Tổng giám đốc, cô nghĩ mình cũng sẽ không dễ dàng gặp phải anh ta, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy....