Người Tình Bí Mật Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 105: Chương 105: Phản bội




Tô Y Thu kinh ngạc bịt chặt miệng, khi thấy người đàn ông mình yêu sâu sắc đang ôm hôn người chị em thân thiết của cô.

Sau đó, Ngự Giao lên xe, Doãn Băng Dao vẫn đứng nguyên tại chỗ đưa mắt nhìn theo chiếc xe rời đi.

Một cảnh tượng tình cảm lưu luyến!

Mãi đến khi cảm nhận được thứ chất lỏng mằn mặn nóng bỏng lăn trên má, Tô Y Thu mới phát hiện bản thân đang khóc.

Cô không thể tin vào điều mình vừa nhìn thấy, thậm chí còn cho rằng đây chỉ là một cơn ác mộng.

Vì thế cô dùng lực thật lớn véo lên bắp đùi mình.

"A...." Rất đau, đây không phải là mơ, đây là sự thật!

"Cô à? cô không xuống xe sao?" người lái xe hỏi.

"Không, anh lái xe đi"

"Đi đâu?"

"Đi đâu cũng được, tùy anh" Tô Y Thu mất kiềm chế hét lên với người lái xe.

Người lái xe kinh ngạc quan sát cô gái qua gương chiếu hậu, vừa rồi còn cảm giác cô ta là một cô gái xinh đẹp lễ nghĩa, nhưng bây giờ....

Tô Y Thu ngồi trên ghế sau, nức nở òa khóc

Hôm nay xe của cô phải đem đi bảo dưỡng, nên mới đi taxi tới, đầu tiên là để thăm anh Bằng, tiếp đó là thăm người chị em tốt của cô.

Nhưng cô không thể ngờ, bản thân lại bắt gặp cảnh tượng như vậy.

Phản bội!

Không phải cậu ấy làm người giúp việc trong nhà anh ấy sao? Hai người bắt đầu từ khi nào?

Trong đầu Tô Y Thu hết sức hoảng loạn.

Trước đây, cô từng thấy anh Bằng nhìn Doãn Băng Dao bằng một ánh mắt có chút kỳ lạ, nhưng khi đó, cô chỉ cho rằng do bản thân suy nghĩ nhiều, do mình quá nhạy cảm.

Nhưng giờ phút này, cuối cùng cô cũng hiểu ra, tại sao mấy ngày nay cô luôn có cảm giác hốt hoảng khó hiểu.

Xe taxi dừng lại trước cửa một quán bar.

Tô Y Thu lau nước mắt trên mặt, đi vào trong quán bar, sau đó khóc gọi điện thoại cho Đồng Bội, "Đồng đồng, tớ rất buồn, cậu tới đây với tớ đi"

"Cậu sao vậy?" Đồng Bội không biết đã có chuyện gì xảy ra.

"Cậu cứ tới đây đi"

Nghe thấy Tô Y Thu khóc đến khàn giọng, cô bắt đầu lo lắng, "Được được, tớ tới ngay đây, trước khi tớ tới cậu không được uống rượu đâu đó"

Đồng Bội nhanh chóng tới quán bar. Vốn khi nãy bị Phương Chính Đông làm cho tức nổ đom đóm mắt, đang định lên giường ngủ một giấc cho lành.

Tô Y Thu ngồi ở một góc bắt đầu uống rượu.

Từ nhỏ, cô đã cảm giác bản thân là người hạnh phúc nhất, ít nhất là so với Doãn Băng Dao, cô cảm thấy cuộc sống đối với cô rất ưu đãi. Cô có ba mẹ yêu thương, có gia đình giàu có, còn có thể đính hôn cùng người đàn ông mình yêu.

Nhưng tất cả những điều này, khi nhìn thấy hình ảnh ôm hôn kia, đều vỡ tan như thủy tinh. Tất cả những mảnh vỡ đó cứa sâu vào lòng cô, rất đau.

Thì ra, trên thế giới này chuyện đau đớn nhất, chính là bị hai người thân yêu nhất của mình phản bội, hợp lai phải bội mình.

Hơn mười phút sau, lúc Đồng Bội bước vào quán bar, những cảm xúc đau đớn của Tô Y Thu đã được kiềm chế khá nhiều, ánh mắt cô đã tìm lại được sự dịu dàng trang nhã lúc đầu.

Đồng Bội đau lòng nhìn cô, "Y Thu, có chuyện gì sao? tại sao lại khóc đến đau lòng như vậy?"

"Đồng Đồng, tớ..." Tô Y Thu vừa định nói ra những chuyện mình nhìn thấy hôm nay, nhưng lời nói trong miệng lại không thốt ra được.

Chuyện đáng hổ thẹn như vậy, cô không biết nên nói như thế nào.

Hơn nữa, tuy trong giây phút bắt gặp cảnh tượng đó trong lòng cô vô cùng căm hận, nhưng khi cẩn thận suy nghĩ lại, dù sao hai người bọn họ cũng là người cô yêu quý, nếu nói ra, bọn họ sẽ không còn mặt mũi.

Vì thế, Tô Y Thu miễn cưỡng cười cười, lắc đầu, "Không có việc gì"

Đồng Bội thở phào nhẹ nhõm, trừng mắt nhìn Tô Y Thu một cái, "Không có việc gì mà cậu khóc đến vậy, có biết thiếu chút nữa tớ bị cậu dọa chết khiếp rồi không"

Trong ba người chị em tốt, người có cảm xúc bấp bênh nhất chính là cô, Băng Dao luôn rất bình tĩnh, còn Y Thu rất vui vẻ, rất hiếm khi tức giận hay buồn bã.

Hôm nay khi nghe thấy cô ấy khóc trong điện thoại đến mức đau lòng như vậy, cô còn tưởng đã xảy ra chuyện lớn gì.

Chẳng lẽ....

Cô ấy đã biết chuyện Doãn Băng Dao và Ngự Giao?

Nghĩ đến đây, Đồng Bội liền không dám nhìn thẳng vào mắt Tô Y Thu

Cô cũng đang lừa gạt Y Thu, nên trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy.

"Đồng Đồng...."

"Hả?"

"Cậu nói có phải ba chúng ta sẽ mãi mãi là chị em tốt không?" Tô Y Thu hỏi.

"Đương nhiên là vậy, cả đời này, đời sau cũng vậy" Đồng Bội cười cười.

"Ừm, tớ cũng cảm thấy như vậy"

"Chắc chắn cậu gặp chuyện gì đó không vui, không muốn nói tớ cũng không ép, nào, tớ uống rượu cùng cậu, chúng ta uống đến say thì thôi"

"Được" Tô Y Thu nở nụ cười tươi.

Cô nghĩ, có lẽ anh Bằng chỉ là nhất thời say mê.

Bởi vì cô tin anh, trong lòng anh Bằng chỉ có cô. Bởi vì ai ai cũng biết Ngự Giao là một người đàn ông không dễ dàng chạm vào phụ nữ.

Lòng dạ anh rất nham hiểm, cô biết rõ điều đó, nhưng anh đối với cô lại rất dịu dàng, cho tới bây giờ chưa từng nói nặng một câu với cô.

Đây, không phải là yêu thì là cái gì?

Uống thêm vài ly, Tô Y Thu đột nhiên nói: "Đồng Đồng, cậu gọi điện thoại cho Băng Dao đi"

"Hả? gọi điện thoại cho cậu ấy làm gì?" trong lòng Đồng Bội bắt đầu có chút lo lắng.

"Tớ muốn gặp cậu ấy, ba chị em chúng ta đã lâu không gặp mặt nhau rồi" trên môi Tô Y Thu vẫn là nụ cười dịu dàng ngọt ngào, chỉ là đôi mắt xinh đẹp có hơi sưng đỏ.

"Ừ, được rồi" Đồng Bội gật đầu

"Đúng rồi, Đồng Bội cậu có biết Băng Dao làm người giúp việc trong nhà anh Bằng không?"

Đồng Bội trong mắt nhìn, làm người giúp việc? cậu ấy biết chuyện này từ khi nào

Không biết nên trả lời như thế nào, cũng sợ bản thân sẽ trả lời sai, vì thế cô cười cười, "Tớ không biết, mấy ngày nay tớ không liên lạc với cậu ấy"

"Vậy hả, vậy cậu mau gọi điện thoại cho cậu ấy đi"

"Ừm"

***

Tiễn Ngự Giao đi xong, Doãn Băng Dao đi về phía phòng của anh, sắp xếp lại quần áo anh vừa thay.

Mặc dù không biết muộn như vậy anh ta còn đi đâu, nhưng cô dám khẳng đinh, chắc chắn anh ta lại đi tiến hành giao dịch "đen" nào đó.

Làm nhiều chuyện xấu như vậy, không hiểu anh ta có sợ sẽ có một ngày bị báo ứng hay không?

Đúng lúc cô đang sắp xếp lại quần áo, vừa thầm oán Ngự Giao thì tiếng chuông điện thoại vang lên.

"Băng Dao, cậu tới quan bar chúng ta thường tới đi"

"Đã muộn lắm rồi, có việc gì sao?"

"Y Thu đang ở đây, hình như tâm trạng cậu ấy không vui, muốn chúng ta ngồi cùng" giọng nói của Đồng Bội nghe qua có chút mập mờ.

"Nhưng bây giờ đã muộn lắm rồi, hiện giờ tớ làm người giúp việc trong nhà Ngự Giao, không biết có đi ra ngoài được không. Đúng rồi, chuyện tớ là người giúp việc, Y Thu đã biết rồi"

"Vậy hả, vậy thì để sau, tớ sẽ nói với Y Thu" Đồng Bội nói xong xâu đó, liền quay sang nói với Tô Y Thu: "Băng Dao nói cậu ấy làm người giúp việc trong nhà Ngự Giao, đang làm việc, không tới được"

Thực ra trong lòng cô, rất muốn hai người gặp mặt nhau lúc này, cô biết trong lòng Băng Dao sẽ rất xấu hổ.

Tô Y Thu cười cười, "Không sao, tớ lập tức gọi điện thoại cho anh Bằng, bảo anh ấy cho phép cậu ấy tới đây"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.