Người Tình Bí Mật Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 29: Chương 29: Tàn phá cả đêm




Anh thô bạo xé rách bộ quần áo ngủ của cô thành từng mảnh từng mảnh.

Những mảnh vải bay tứ trung trên không trung, tất cả giống như xét rách trái tim Doãn Băng Dao.

Cô không cẩn thận đánh mất trái tim, thất thân, bây giờ ngay cả danh dự và tự do cũng không còn.

ngự dao nằm đè lên trên người cô, trong bóng tối mờ mờ, khuôn mặt góc cạnh tuấn tú hoàn mỹ kia càng trở nên kỳ quái, có lẽ chỉ những người đàn ông ma quỷ mới có được vẻ bề ngoài hoàn vĩ như vậy.

Vẻ bề ngoài là ngụy trang của anh ta, đồng thời cũng là vĩ khi của anh ta.

Vô số phụ nữ bị vẻ bề ngoài tuấn mỹ như thiên thần của anh ta thu hút, nhưng kết quả đều là đáng thương.

Cho dù Doãn Băng Dao kiên cường thế nào đi nữa, nhưng suy cho cùng cô chỉ là một người phụ nữ bình thường, cho nên chắc chắn, cô cũng khó tránh khỏi kiếp nạn này.

Sau khi Ngự Giao say rượu, mất đi lý trí, giống như ma quỷ khát máu. Không phải là anh đang hôn cô, mà là đang cắn xé cô. Giống như muốn cắn xé cô ra thành từng miếng từng miếng.

Khi bộ phận đàn ông của anh ta như thanh kiếm đâm vào cơ thể cô, anh ta hơi nhếch miệng lên, giọng nói ngạo mạn vọng lên trong đêm khuya, "Doãn Băng Dao, tra tấn cô là sở thích của tôi"

Lần đầu tiên anh ta thẳng thắn bộc lộ sự thù hận với cô.

Doãn Băng Dao khiếp sợ nằm dưới cơ thể của anh ta, không biết rốt cuộc mình đã làm gì sai.

Bên ngoài bắt đầu mưa to gió lớn, giống như trong đêm mưa gió lần đầu tiên hai người gặp nhau.

Đêm hôm đó anh ta cứu tính mạng hai chị em cô, còn đêm hôm nay anh ta đẩy cô vào địa ngục.

Đúng lúc anh ta nằm sấp trên người cô, có mấy giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống gò má cô.

Doãn Băng Dao ngẩng đầu lên, nhìn anh ta đầy kinh ngạc.

Hai mắt anh đỏ bừng, trong ánh mắt căm phẫn lại có một tia mềm yếu, nước mắt lặng lẽ từ trong hốc mắt anh chảy xuống.

Cô hết sức kinh hãi!

Tại sao anh ta lại khóc?

***

Hôm sau, Doãn Băng Dao tỉnh lại trong cơn đau đớn, ánh mắt đờ đẫn nhìn những tia nắng chiếu từ ngoài cửa sổ vào phòng.

Ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu xuống sàn nhà, những hạt bụi nhỏ bay lượn trong ánh sáng.

Cho dù ánh mặt trời kia có chiếu sáng rực rỡ, cũng không chiếu tới người cô được.

Mệt mỏi trở người, kinh ngạc phát hiện không ngờ Ngự Giao vẫn ở lại đây chưa rời đi!

Trước kia sau khi xong việc, anh sẽ rời đi ngay!

Anh ngủ rất ngon, mí mắt che đi ánh mắt sắc bén của anh, nhìn qua trông rất dịu dàng. Khuôn mặt cương nghị trong giấc ngủ cũng trở nên dịu dàng hơn.

Trong lúc Doãn Băng Dao đang ngây người nhìn khuôn mặt của anh, hai mắt anh đột nhiên mở ra.

Cô giật mình, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của anh.

Nhìn thấy Doãn Băng Dao ở bên cạnh, Ngự Giao cũng có chút kinh ngạc.

Anh cau mày, lúc ngồi dậy chiếc chăn bị kéo ra.

Cả cơ thể trần trụi của cô bất chợt bị phô bày trong ánh mặt trời rực rỡ, cô vội vã định kéo chăn lên che kín cơ thể mình.

Ngự Giao thấy trên người cô có rất nhiều dấu tay và dấu răng, nhưng dường như có chút khó tin, đưa tay ra kéo tấm chăn trên người cô xuống, "Chuyện này.... chuyện này là do tôi làm sao?"

Băng Dao quay đầu đi, không lên tiếng trả lời.

Cô không nhận ra, trong ánh mắt anh có sự đau lòng

Ngự Giao xuống giường, mặc quần áo vào, khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng trước sau như một.

Người phụ nữ này, không đáng để anh phải mềm lòng. Anh đột nhiên thấy tức giận sự mềm lòng của chính bản thân.

"Đợi chút, tôi có chuyện muốn nói với anh" Doãn Băng Dao kéo chăn che trước ngực, ngồi dậy gọi với theo Ngự Giao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.