Đồng Bội vừa định xoay người rời đi, nhưng không còn kịp...
Y Thu bước nhanh tới cánh cửa ra vào, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Đồng Bội đứng ở trước cửa gương mặt có vẻ hoảng loạn.
Y Thu nhíu mày, gương mặt cũng có chút hốt hoảng: "Đồng Đồng, sao cậu lại ở đây?"
Đồng Bội hơi lúng túng, bước tới nói với Tô Y Thu: "Mấy lời vừa rồi của hai người, tớ.... đã nghe thấy"
Trong phút chốc gương mặt của Tô Y Thu cứng đờ, quay lại nói với người phụ nữ vừa quyến rũ Ngự Giao: "Cô ra ngoài trước đi"
"Vâng"
Sau khi người phụ nữ kia ra ngoài, Tô Y Thu đóng chặt cửa phòng nói với Đồng Bội: "Cậu biết rồi thì tớ cũng không muốn giấu nữa"
"Y Thu tại sao cậu phải làm như vậy?" gương mặt Đồng Bội tràn đầy vẻ khó hiểu: "Tớ không hiểu, Ngự Giao là chồng cậu, tại sao cậu còn thuê người phụ nữ khác đi quyến dũ anh ta, hơn nữa còn muốn trộm... trộm tinh trùng"
Tô Y Thu cúi đầu, giọng nói có chút nghẹn ngào, thoáng chốc nước mắt liền chảy xuống.
Đồng Bội bước tới dìu cô ta, "Đừng khóc, ngồi xuống đi, có chuyện gì chúng ta từ từ nói"
Hai người ngồi xuống ghế sofa, Đồng Bội lấy khăn giấy đưa cho Tô Y Thu lo lắng hỏi; "Rốt cuộc là thế nào? đã xảy ra chuyện gì?"
Tô Y Thu sỉ mũi làm bộ tủi thân: "Người ta nói chuyện xấu trong nhà không nên kể ra ngoài, nhưng Đồng Đồng à chúng ta là bạn thân nhiều năm như vậy, tớ cũng không muốn giấu cậu chuyện gì. Thật ra, tớ và Ngạn Bằng kết hôn sáu năm rồi, nhưng anh ấy... anh ấy chưa từng chạm vào người tớ"
"Cái gì?" Đồng Bội kinh ngạc, nhìn Tô Y Thu bằng ánh mắt không thể tin, "Là thật sao?"
"Là thật, tớ không nói dối cậu đâu"
"Tại sao có thể như vậy?"
"Haiz...." Tô Y Thu thở dài ánh mắt ảm đạm, "Anh ấy không yêu tớ"
Đồng Bội im lặng, thật ra cô cũng cảm giác được hình như Ngự Giao không yêu Tô Y Thu. Mặc dù lúc đầu anh ta đối xử với Tô Y Thu rất dịu dàng, nhưng ánh mắt dịu dàng đó chỉ giống như tình cảm của một người anh trai với em gái.
"Từ trước tới giờ anh ấy luôn không ngừng tìm kiếm Băng Dao"
"Cậu cũng biết sao?" Đồng Bội kinh ngạc
Tô Y Thu cười khổ: "Tất nhiên là tớ biết, hơn nữa còn biết ngay từ đầu cơ"
Đồng Bội còn tưởng rằng Tô Y Thu không biết chuyện này. Cô nắm tay người bạn thân an ủi: "Mấy năm qua, đúng là ấm ức cho cậu"
"Còn cách nào khác, ai bảo tớ yêu anh ấy làm gì"
"Vậy cậu muốn trộm tinh trùng của anh ta chẳng lẽ là muốn thụ tinh nhân tạo?"
"Đúng vậy" Tô Y Thu nắm chặt tay Đồng Bội, khẩn cầu nhìn: "Đồng Đồng, cậu nhất định phải giữ bí mật này giúp tớ. Chỉ khi tớ và anh ấy có một đứa con thì tớ mới có hi vọng"
"Nhưng cậu làm như vậy nếu anh ta biết chắc chắn sẽ rất tức giận. Y Thu, tốt nhất là cậu nên nói rõ với anh ra"
"Vô dụng thôi" Tô Y Thu lắc đầu, "Thực sự không dám giấu cậu, mấy hôm trước tớ và anh ấy từng xẩy ra quan hệ một lần, lần đó cũng là do mẹ chồng tớ giúp một tay cho anh ấy uống thuốc kích dục"
"Trời ạ" Đồng Bội kêu lên một tiếng, "Làm như vậy anh ta không tức giận sao?"
"Tất nhiên là có, bây giờ anh ấy hoàn toàn không để ý tới tớ, ngay cả liếc mắt nhìn một cái cũng không. Đồng Đồng, tớ phản nắm chắc thời gian này, phải tranh thủ mấy ngày này để thụ tinh nhân tạo thành công, nếu không tớ sẽ không còn cơ hội, nếu bỏ lỡ thời gian này anh ấy sẽ phát hiện ra thời gian mang thai không đúng." gương mặt Tô Y Thu đầy vẻ lo lắng.
Đồng Bội không biết nên nói gì lúc này, cô đau lòng thay cho Tô Y Thu. Thật ra ai cũng biết, Tô Y Thu thích Ngự Giao từ khi còn rất nhỏ, cho tới bây giờ chưa từng thay đổi.
"Y Thu, nếu anh ta đối xử với cậu như vậy, tại sao lúc đầu hai người còn kết hôn làm gì?"
"Lúc đầu..." Tô Y Thu suy nghĩ nếu như nói ra lý do thật khiến hai người kết hôn, chắc chắn đ sẽ trách cứ. Cô thừa nhận bản thân không tuân thủ cam kết với Ngự Giao, cô thừa nhận bản thân đã dùng thủ đoạn khiến Ngự Giao phải cưới mình, sau đó thì bám chặt không buông.
Nhưng cô thật sự rất yêu anh, nếu như đời này không được ở bên anh thì cuộc sống của cô không còn ý nghĩa gì.
"Có thể lúc đầu anh ấy yêu tớ. Đồng Đồng, những chuyện đã qua không còn quan trọng, có truy cứu cũng không còn ý nghĩa, quan trọng nhất là hiện tại. Cậu nhất định phải giữ bí mật này giúp mình, nó quyết định tới hạnh phúc của tớ"
"Nhưng cậu dùng cách như vậy..."
"Tớ không còn cách nào khác" dứt lời, Tô Y Thu lại tiếp tục bật khóc.
Đồng Bội vội vàng vỗ vai an ủi: "Được rồi, tớ sẽ giữ bí mật giúp cậu, nhưng tớ muốn cậu nên suy nghĩ thật kỹ rồi hãy làm"
"Ừm, tớ biết. Đồng Đồng, cảm ơn cậu đã hiểu cho tớ"
***
Đồng Bội và Phương Chính Đông cùng trở về nhà, nhìn qua cả hai người người đều có vẻ mặt rất nặng nề.
"Sao hôm nay anh có vẻ kỳ quái vậy?" Đồng Bội phát hiện ra vẻ mặt kỳ quái của người yêu trước.
"Có sao? Anh lại cảm thấy người kỳ quái là em mới đúng. Bình thường mỗi khi anh ra ngoài trở về, nhất định em sẽ lao tới hỏi hôm nay anh có gặp mỹ nữ nào không"
"Anh cũng vậy, bình thường mỗi khi anh trở về đều sẽ báo cáo với em"
Hai người hôm nay dường như rất tâm ý tương thông, nhưng thực ra trong lòng mỗi người đều có một bí mật không thể nói ra.
Phương Chính Đông đã biết chuyện Tiết Noãn Nhi chính là Doãn Băng Dao, nhưng anh đã đồng ý với Lang Long và Phạm Khiết Phàm không thể nói ra, hơn nữa chuyện này nói ra sẽ rất phiền phức. Nhưng Doãn Băng Dao lại là bạn thân của người yêu anh, mấy lần không kìm được mà suýt nói với Đồng Bội, nhưng nghĩ tới Tô Y Thu cũng là bạn thân của Đồng Bội nên cố nuốt vào.
Ngự Giao uống rượu hơi say, phải gọi lái xe tới đưa về. Nhưng nơi anh về không phải là căn biệt thự sa hoa mà là căn hộ chung cư ở chỗ Băng Dao.
Xuống xe, đứng dưới lầu, Ngự Giao lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Tiết Noãn Nhi.
"Alo..." đầu bên kia truyền tới giọng nói mơ màng buồn ngủ của Tiết Noãn Nhi.
"Cô ngủ rồi à?" giọng nói của Ngự Giao nghe có vẻ hơi kỳ lạ
Tiết Noãn Nhi nghe thấy giọng nói của Ngự Giao liền lập tức tỉnh táo, ngồi bật dậy, "Sao lại là anh?"
"Tôi nhớ Băng Dao, cô có thể nói gì đó cho tôi nghe được không?" giọng nói của anh có chút không rõ vì men say.
"Anh uống say?" Tiết Noãn Nhi hỏi
"Say, tôi cũng mong mình thật say" anh nói một câu khiến Tiết Noãn Nhi không hiểu.
Điện thoại im lặng, Tiết Noãn Nhi nghe được tiếng gió ở bên Ngự Giao, chắc anh ta đang đứng ngoài trời.
"Noãn nhi, em đừng im lặng được không? Em nói gì đó cho tôi nghe đi, nói gì cũng được., tôi... tôi chỉ muốn được nghe giọng nói của Băng Dao một chút..." giọng nói cảu anh dần dần nghẹn ngào.
Những lời này của Ngự Giao khiến trái tim Tiết Noãn Nhi bỗng đau nhói.
"Anh đang ở đâu? Tôi đến chỗ anh" nghe giọng nói nghẹn ngào của anh khẽ run rẩy trong gió, thỉnh thoảng còn truyền tới tiếng xe chạy, trong lòng Tiết Noãn Nhi có hơi lo lắng.