Khả đưa cho Mai một chai nước lạnh và anh ngồi xuống cạnh chị. Anh còn nhớ vài tháng trước gặp lại chị, cả hai người cũng ngồi cùng nhau trong bệnh viện như thế này. Chị vừa mới ra viện sau vụ tự tử bất thành, bị phản bội, chuẩn bị ly hôn. Lúc ấy nhìn chị gầy gò và xanh xao, khuôn mặt từng tự tin đứng trước anh nói sẽ chấm dứt mọi thứ để theo đuổi ước mơ bên vùng trời tây đã không còn nữa. Chị cúi đầu, thinh lặng và mỏng manh hơn ngày trước rất nhiều. Giờ đây thì chị lại trở về với vẻ cứng cỏi, huỷ hôn với anh mà chẳng có một chút vướng bận dù trước đó chị điên cuồng và làm tất cả để cưới anh. Khả tự hỏi tất cả phụ nữ trên thế giới này đều giống như chị ư? Rằng họ có thể buông bỏ một thứ mà họ từng làm tất cả để đoạt được.
- Em…- Mai lắc đầu - Tớ có thể xưng hô với cậu như ngày xưa được không?
Khả không trả lời. Mai nói tiếp:
- Tớ biết là cậu sẽ cho rằng tớ là một con đàn bà lắm chuyện, hay thay đổi, nhưng thật ra chỉ có tớ biết tớ luôn sống kỹ lưỡng như thế nào. Cái sai nhất của cuộc đời tớ chính là lấy Tuấn, vì thế tớ lại càng cẩn thận hơn. Tớ thừa nhận rằng lúc mới gặp lại tớ đã sao lãng, tớ cho rằng cậu sẽ là người xoa dịu tớ, nhưng rồi khi cảm xúc ban đầu qua đi, tớ lại trở về với Mai của ngày trước. Bây giờ tớ ở trước mặt cậu và nói giữa tớ và cậu sẽ không còn bất cứ tình cảm yêu đương nào nữa. Mong cậu hiểu cho tớ.
Khả vẫn yên lặng, anh không biết phải nói lại lời nào với chị vì anh nghĩ mình là người bình thường, mình cũng có quyền giận hờn, bực tức khi bị người ta hết lần này đến lần khác coi thường tình cảm. Tuy nhiên anh cũng hiểu chị, anh hiểu được giữa hai người là khoảng cách, là những thay đổi. Chị đã từng thuộc về người đàn ông khác, chị cũng từng bị bỏ rơi, chị đã không phải là Mai của những năm tháng trước. Cả anh cũng vậy nữa, anh đã thay đổi và trở thành một Khả với nhiều tham vọng hơn. Nhiều năm qua anh bỏ rơi chuyện tình yêu bên lề cuộc đời, để bây giờ khi nó đến anh vẫn chỉ biết tỏ ra lúng túng trước nó.
- Cậu đang giận tớ phải không? - Mai hỏi. Anh ít khi im lặng thế này.
Khả đáp:
- Một chút thôi, tớ không hiểu tại sao cậu lại không tin tưởng tớ.
- Không phải là tớ không tin tưởng cậu Khả ạ, mà là tớ biết tớ ở đâu trong lòng cậu. Chúng ta của sau này đều đã thay đổi rồi.
- Cái gì mà ngày trước với sau này, tớ đã nói rằng sẽ cưới cậu thì mãi mãi tớ sẽ là người đàn ông của cậu.
Mai cười, anh vẫn không nhận ra tình cảm của mình đã đổi khác, chỉ có chị là nhìn ra và cảm nhận được. Cho dù anh không yêu Thư, thì cuối cùng kết cuộc của hai người cũng sẽ chẳng có gì tốt đẹp. Mỗi người một tư tưởng riêng, một suy nghĩ riêng sẽ rất khó sống được bên nhau.
- Tại sao cậu không về Hà Nội ngay? Cậu có thể trả lời thật lòng câu hỏi đó của tớ không?
- Vì cậu không chịu trả lời điện thoại của tớ. Em gái cậu phải cấp cứu ở đây một mình, tớ không thể bỏ cô ấy lại.
- Vậy sao khi mẹ tớ đến rồi cậu vẫn không về?
- Đó không phải là vấn đề của tớ, mà là ở cậu. Nếu cậu tin tưởng tớ, thì dù tớ ở với ai cậu cũng sẽ chẳng bao giờ lo lắng. Tớ không sắt đá được như cậu, tớ có lòng thương hại, nhìn em gái cậu như vậy tớ không thể bỏ cô ấy lại được.
Thương hại ư? Anh chỉ dám nhận rằng anh đang thương hại cho Thư. Nghe nói hai người đã từng ở qua đêm cùng với nhau, họ đã làm những gì sau lưng chị cũng không rõ nữa. Và chị nghĩ chị không nên tìm hiểu. Anh nói chị không tin tưởng anh, nhưng anh có bao giờ tâm sự hay thành thật với chị về những điều đó đâu. Đó là sự khác biệt giữa hai người. Quan niệm của anh và chị ngay từ đầu vốn đã khác nhau.
- Chúng ta vẫn là bạn bè chứ? - Khả hỏi.
Mai gật đầu:
- Ừ, vẫn là bạn. Nhưng tớ hỏi cậu một câu được không?
- Cậu hỏi đi.
- Nếu sau này cậu và em gái tớ thành đôi thì sao?
Câu hỏi này khiến Khả sững lại, anh chưa chuẩn bị câu trả lời cho nó. Anh thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ giữa mình và Thư nên là một đôi.
- Tớ nghĩ nên để thời gian trả lời - Mai đứng dậy và rời đi.
Khả ngồi lại một mình, có lẽ giờ đây anh đã có thể quay trở lại Hà Nội được rồi, nhưng câu hỏi của Mai vẫn nằm trong tâm trí anh. Tại sao anh không thể khẳng khái nói với chị một lời phủ định? Bởi vì trong anh có vướng bận.
Những ngày ở trong bệnh viện rất thoải mái, Thư hầu như không phải động tay động chân vào việc gì, còn chưa kể lần đầu tiên trong cuộc đời, chị Mai đích thân chăm sóc cho cô. Hằng ngày chị đều pha nước cam, giúp cô đi vệ sinh rồi chấp nhận để cô sai bảo. Thư còn nghĩ chắc thuốc mê chưa hết tác dụng nhưng thế này cũng tốt chứ sao, nó giữ cho tinh thần của cô lạc quan.
Có một ngày mặt trời sẽ mọc đằng Tây và lặn đằng Đông, một ngày nào đó. Trên đời này chẳng có chuyện gì là không thay đổi được cả. Giữa mình và chị Mai cũng thế. Thư chăm chú nhìn Mai đang gọt táo, trông chị không có vẻ gì là đau buồn cả. Chị không cưới được Khả, chưa kể chuyện này rất có thể sẽ liên quan đến cô.
- Đừng có nhìn nữa, tao không thấy cảm động khi mày khóc lóc rồi nói mấy lời sến súa đâu, cho nên đừng có làm.
- Chị nghĩ em làm như thế chắc?
- Tao mà không nói thì rất có thể đấy.
- Chị… Tại sao chị lại không lấy Khả nữa?
Mai vẫn tỏ ra bình thản, chị đã không còn quá khích hay là thấy buồn mỗi khi cái tên anh được xướng lên trên môi của ai đó. Chị chọn cách chấp nhận thay vì đau buồn, bởi vì chuyện sẽ đi đến bước này thôi.
- Vì tao không thích. Với lại tao yêu người khác rồi, một nhiếp ảnh gia.
- Hả? Chị nói chị yêu người khác?
Mai ngẩng đầu, chị đưa đĩa táo về phía Thư, tay còn lại cắn một nửa quả táo đã gọt sẵn:
- Không được hả?
- Nghĩa là chị đã phản bội Khả?
- Cứ cho là thế đi?
Thư nhìn chị Mai thêm một lúc nữa, rồi cô bật cười. Thật thú vị, cuộc đời này thật là thú vị. Hoá ra ông trời cũng có lý khi để cho cô và chị là chị em gái của nhau. Chị ấy cũng phóng túng đâu có kém gì cô? Cô còn tưởng chị là một người ngoan hiền, hiểu đạo lý xã hội, vậy mà cuối cùng chị vẫn chọn đạp đổ nó để sống theo ý mình.
- Kể cho em đi, anh ấy là người như thế nào?
- Một lúc nào đó mày sẽ biết thôi.
Thư chống tay nhìn chị mình, cô xít một hơi và nói:
- Chà, chị mới là người khó đoán đấy Mai. Rốt cuộc thì chị muốn gì chứ?
…
Thư vẫn chọn ở lại Hạ Long vì cô thấy ở đây mình vui vẻ hơn. Những con người luôn đối xử tốt, coi trọng cô, những người bạn mới sẵn sàng rủ cô đi mua sắm, ngồi tâm sự hàng tiếng đồng hồ, những người đàn ông mới và chẳng hề khiếm nhã. Thư từng sống cô độc, nhưng khi được mọi người quan tâm cô tỏ ra mình là một người rất hoà đồng. Thư chọn cuộc sống ở đây là vì vậy.
Một tuần Thư vẫn về nhà hai ngày, đường xa nhưng cô vẫn cố về với mẹ. Chị Mai thì bận ngập đầu với những dự án trong hội điện ảnh của chị. Thi thoảng cô lại thấy chị xuất hiện trên mặt báo, nói về chuyện đời và chuyện nghề. Trong phần đời tư, chị đã nhắc đến hai từ “em gái”, đó là lần đầu tiên, và nó khiến Thư phải giữ lại trang báo đó. Để nếu sau này chị có “lật mặt” thì cô còn đem nó ra trêu tức chị.
- Rốt cuộc thì em vẫn không yêu anh sao?
Trong một buổi hẹn hò, Tuấn ỉu xìu đặt bó hoa hồng xuống. Đây là lần tỏ tình thứ năm mươi của anh, vẫn là thất bại. Trước kia anh rất tự tin vào khả năng chinh chiến tình trường của mình, nhưng Thư là người đã cắt đứt chuỗi thắng trận của anh.
- Yêu làm sao được? - Thư nhăn nhở.
Tuấn thở dài:
- Trên đời này anh không ai yêu em như anh nữa đâu.
- Cảm ơn, ai chứ anh thì tôi chẳng tiếc gì đâu.
- Lời nói tuyệt tình đến thế là cùng.
Một khoảng không gian im lặng trôi qua, hai người nhâm nhi đồ uống rồi cùng ngắm nhìn mọi người ra ra vào vào trong quán cà phê. Đột nhiên Tuấn hỏi:
- Em quyết định sẽ không về Hà Nội nữa sao?
Thư im lặng:
- Ừm, tôi định sẽ bán nhà ở đây và đưa mẹ về Hạ Long ở. Tôi nghĩ mẹ sẽ thích biển. Dù gì hai mẹ con tôi ở đây cũng chẳng vui vẻ gì.
Trước khi đưa ra quyết định này Thư cũng suy nghĩ khá lâu rồi. Lúc ở trong bệnh viện, mẹ nói rằng không muốn già cả mà chăm sóc cho cô nên cô sẽ định đón mẹ về Hạ Long để tiện chăm sóc cho bà. Đúng là cô nên làm như thế. Chính xác là tâm sự với mẹ nhiều hơn.
- Vậy chúng ta sẽ còn gặp lại nhau chứ?
- Có duyên thì gặp lại. Tôi không biết nữa.
- Thế nếu anh có người mới và cưới họ, anh có thể mời em?
- Tôi đến thì hơi vô duyên, nhỉ?
Tuấn bật cười, anh chỉ đang nghĩ đến viễn cảnh không còn được gặp Thư nữa thì đời anh sẽ ra sao. Tìm được một ai đó khác và cưới họ ư? Cuộc đời này chỉ tẻ nhạt như vậy thôi.
- Nhưng Tuấn này - Thư nói - Anh nên chân thành với một người. Đừng làm đau họ nữa. Tình yêu không phải thứ để đùa đâu.
- Anh không đủ chân thành với em sao?
- Ý tôi là với một người cũng yêu anh như anh yêu họ, đừng toan tính với họ. Chị Mai của tôi…anh biết rồi đấy, chị ấy đã vì anh mà đau lòng thế nào.
Tuấn cúi đầu, anh hiểu được tội lỗi của mình. Phản bội thì vẫn là phản bội, anh không muốn biện hộ. Chỉ là không biết anh có cơ hội để lại gặp và yêu một người nào đó nữa không.
Cuối mỗi buổi hẹn, Tuấn sẽ đưa Thư về tận nhà. Mẹ của cô cũng đã quen mặt anh, dù cho anh từng là người khiến cho con gái bà đau khổ. Mẹ là người không để bụng chuyện cũ, với những chuyện liên quan đến tình cảm thì bà lại càng hiểu được nó phức tạp thế nào. Suốt nửa cuộc đời bà sống là để đi tìm bình yên, và giờ thì đã có. Bà chỉ mong tất cả mọi người đều có được nó như mình.
- Cháu về luôn sao? - Mẹ hỏi.
Tuấn nhìn Thư:
- Nếu cô ấy cho cháu ở lại thì cháu cũng không ngại đâu ạ.
Thư nhăn mặt:
- Anh đừng có nói linh tinh nữa, mau về nhà đi.
- Vậy đây sẽ là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau hả?
Thư nhìn mẹ, bà vẫn chưa biết chuyện cô chuẩn bị bán nhà và đưa bà về Hạ Long cùng. Cô đẩy Tuấn ra khỏi nhà rồi nói giọng phiền não:
- Thôi nào, anh đừng có làm như chúng ta sẽ vĩnh biệt đôi đường thế. Cuộc đời này còn dài, anh có thể về Hạ Long gặp tôi mà.
Dưới hiên nhà, dưới ánh điện mờ ảo, Tuấn và Thư đùn đẩy nhau như một đôi tình nhân đang đùa nghịch. Khả đứng dưới một cột đèn không sáng, nhìn họ một lúc lâu. Rồi rời đi.
Suốt nhiều tháng qua anh vẫn luôn nghĩ đến lời cuối cùng của Mai trong bệnh viện: “Nếu như anh và em gái cô trở thành tình nhân của nhau thì sao?” Rồi cũng từng đó tháng, anh nhớ về nụ hôn trong cơn say với cô. Lúc ấy anh đã cố tình gọi cô là Mai để cô hiểu lầm rằng anh không nhận ra cô, nhưng thật ra, anh vẫn biết cô là ai, anh vẫn có thể dừng lại nếu muốn. Chỉ là…lúc ấy anh quá yếu ớt để chống lại.
Khả rời đi, chiếc xe của anh chạy êm êm trong màn đêm thanh vắng. Dù gì cũng đã mấy tháng rồi anh và Thư chẳng liên lạc gì với nhau. Một phần vì ngại Mai, và một phần cũng vì kiêu ngạo. Nếu cô ta thích anh, cô ta sẽ tự chủ động. Anh đã nghĩ như thế đấy. Song biết đâu, ngày mai anh sẽ suy nghĩ lại. Anh nên mời cô một bữa ăn tử tế, hoặc bắt cô ta trả nợ vụ anh đã cứu cô ở Hạ Long.
Khả đánh lái vào một con đường, vừa lúc đó, một chiếc xe tải phía đối diện lao tới. Dù Khả đã liên tục nhấn còi nhưng hình như người tài xế đã ngủ gật. Nó hướng thẳng về phía xe của anh với tốc độ kinh hoàng.
Khả vẫn chưa thể hiểu được trái tim mình, anh không biết nó đang hướng về ai. Còn Thư, cô cũng sẽ chôn chặt tình cảm của mình xuống trước khi lún quá sâu vào vũng lầy. Cô chọn cách rời xa Hà Nội và bắt đầu sống một cuộc sống mới, nhưng liệu điều cô muốn có thành sự thật? Cô và Khả đã hết duyên hết nợ với nhau?