Diêm Tính Nghiêu đá cửa
phòng, nhanh chóng thả Vương Ninh Hinh xuống giường lớn, người cũng nằm xuống
bên cạnh cô.
“Nghiêu, A Phi là bạn
lâu năm của anh, chắc anh cũng hiểu anh ấy. Anh cảm thấy lần này anh ấy cầu hôn
với Đoạn Chi có phải là thật lòng không?” Hai tay cô vòng ra sau lưng anh, lỗ
tai dán vào ngực anh.
“Vì sao lại hỏi như
thế?”
“Bởi vì người ta
không có nhận thấy tí tẹo tình cảm nào giữa hai người bọn họ cả, cảm giác thế.”
Cô cắn cắn môi, nhớ lại nói: “Em nhớ trước đây dù anh bận thế nào, cũng tìm thời
gian để dành cho em, cho dù không có việc gì làm, chỉ trừng mắt nhìn em anh
cũng vui vẻ rồi. Nhưng A Phi lại rất kỳ lạ, thường bận đến không thấy bóng người,
hai ngày cuối tuần cũng làm việc, cho dù nhìn thấy Đoạn Chi, anh ấy vẫn chẳng hề
có vẻ gì hưng phấn. Đoạn Chi cũng kỳ quái không kém, cô ấy quả thực đã coi A
Phi là đối tượng để sùng bái, đến tận giờ mà còn gọi A Phi thiếu gia cho được.”
Nhắc chuyện đến
chuyện ngày xưa của hai người, Diêm Tính Nghiêu còn tâm trí đâu mà để ý đến
chuyện của A Phi.
“Còn dám nói, khi
đó em lãnh đạm với anh, muốn thân thiết với em cũng không được, lại còn suốt
ngày trốn tránh, hại anh theo đuổi thật sự vất vả. Em đúng là tiểu yêu tinh biết
tra tấn người!” Miệng thì thào oán giận, nhưng bàn tay lại vuốt bụng cô cực kỳ
ôn nhu. Tiểu bảo bổi bên trong chính là kết tinh tình yêu của anh và Hinh nhi!
“Anh xứng đáng sao,
ai bảo anh lại kiêu căng ngạo mạn như vậy, lại còn hạn chế em rất nhiều. Chỉ cần
có một nam sinh liếc em một cái, anh liền đi tìm người ta gây rối, làm người ta
sợ tới mức mỗi lần gặp em thì như nhìn thấy quỷ, liền chạy mất dép. Nhưng đáng
giận nhất là, không biết ức hiếp em từ lúc nào, cố ý để lại dấu vết trên cổ em,
em còn tưởng mình bị muỗi đốt thật, khi đến trường nhận được ánh mắt ái muội của
bạn học mới biết…” Cô quở trách ‘tội lỗi chồng chất’ của anh, cứ mỗi một tội
thì cắn anh một cái, cắn cắn làm cả người anh ngứa ngứa, nhịn không được che
đôi môi đỏ mọng ôn nhuận của cô.
Cảm giác non mềm
này nhất thời châm lên dục vọng của anh, cầm lòng chẳng đặng mà cắn mút, hận
không thể nuốt hết cô, bất giác làm anh mất đi lý trí, triền miên nồng nhiệt
hôn cô, cơ hồ như hai người đã hòa tan vào nhau.
“Nghiêu…” Cô khẽ gọi,
mang theo hơi thở gấp gáp, giống như đường mật ngấm sâu vào da thịt anh, dục vọng
nhất thời tràn ra như cơn hồng thủy bao phủ lý trí của anh, anh thở ồ ồ, bàn
tay vội vàng theo nơi bầu hoa mà vỗ về chơi đùa.
Nhưng khi bàn tay
kéo xuống cái bụng tròn vo của cô, anh như bị dội một gáo nước lạnh, động tác sờ
hữu tạm dừng lại.
“Ây…” Xoay người
ghé xuống bên cạnh người cô, nắm đấm đánh vào đệm, thân hình run nhè nhẹ, giống
như cố nén thống khổ.
“Nghiêu…” Cô vỗ về
bộ ngực rắn chắc không có một vết sẹo nào của anh.
“Đừng làm vậy!” Anh
giống như bị điện giật, kinh hoàng nhảy dựng lên, nhìn biểu tình như bị thương
của cô bất chấp vẻ mặt đầy mồ hôi, vội vàng ôm cô lại an ủi, giải thích: “Thực
xin lỗi, anh không cố ý lớn tiếng với em. Nhưng mà… em có biết em mê hoặc anh đến
thế nào không, anh chỉ sợ nhất thời không nhịn được…”
“Nhịn không được
thì không cần nhịn nữa!”
Không quen nhìn anh
như vậy, cô còn đổ thêm dầu vào lửa, cọ sát trên người anh.
Từ lúc cô mang thai
tới nay, sợ không cần thận làm cô bị thương, mấy tháng nay anh đã không đụng đến
cô. Cô vốn không quan tâm, nhưng buổi chiều hôm nay khi cô đọc trên tạp chí, thấy
rất nhiều ông chồng khi vợ mang thai đã lén lút ngoại tình ở bên ngoài.
Tuy rằng cô tin
Nghiêu sẽ không phản bội cô, nhưng… nhu cầu của Nghiêu rất mãnh liệt, cho nên
đã lén lút gọi điện cho bác sĩ…
“Hinh nhi…” Anh bất
lực hô, thân hình không tự chủ được mà run rẩy .
Cô liếc anh một
cái, tự cởi quần áo của mình, lộ ra da thịt trắng nõn, nắm tay anh đặt lên người
mình. “Người ta không cần anh phải đi tắm nước lạnh, nghe nói tắm nước lạnh sẽ
hại cho thân thể…” Nói xong, bàn tay nhỏ bé của cô bắt đầu cởi áo ngủ của anh.
“Không đâu, thời tiết
đã ấm lên, hơn nữa sức khỏe của anh rất tốt.” Ánh mắt si mê dán chặt vào thân
thể xinh đẹp mê người của cô, hai tay cẩn thận chạm vào da thịt cô. “Anh sợ sẽ
làm em bị thương…”
“Anh chưa bao giờ
khiến em tổn thương.” Đây là sự thật, bất chấp khí lực cường hãn bạo liệt của
mình, anh vẫn luôn bảo bọc cô. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, cô ghé miệng đến sát
lỗ tai anh, nói nhỏ: “Em đã gọi điện hỏi bác sĩ Trương, ông ấy nói thân thể em
điều dưỡng rất tốt rồi, chỉ cần cẩn thận một chút là có thể được.”
“Hinh nhi…” Anh
kinh hỉ nói không ra lời, cô hay xấu hổ như vậy nhưng lại vì anh mà chủ động đi
hỏi về chuyện này?
Quá vui sướng, anh
đương nhiên sẽ không phụ ý tốt của vợ yêu: có điều, anh chỉ cần nhớ phải ôn
nhu, bảo vệ cho kết tinh tình yêu của bọn họ là được.
Anh nhẹ nhàng đặt
cô trên giường mềm mại, cả người vòng ra phía sau cô, dĩ nhiên phần tượng trưng
nam tính để ở nơi hoa tâm non mềm của cô. Dục vọng nhanh chóng đốt cháy cả hai
người, anh đặt từng nụ hôn lên tấm lưng trắng nõn của cô.
Hai tay dao động
trên những đường cong lung linh xinh đẹp, luồn về phía trước tìm kiếm, nắm lấy
khối tròn kia, nhẹ nhàng xoa nắn sờ miết, mà lửa nóng dưới thân khiến cô không
ngừng run rẩy, vặn vẹo thân mình, thần kinh căng thẳng.
“Hinh nhi…” Anh khẽ
dao động thử đi vào nơi tư mật của cô, đại chường như mang theo ma lực, làm cô
thở dồn dập.
“A… Nghiêu…” Thì
thào rên lên, bất lực kháng nghị, cô đem thân mình áp sát vào anh, khát vọng
tràn ngập.
Cảm nhận được di
chuyển của cô, anh lập tức nhẹ nhàng xâm nhập, nhưng tay vẫn bào vệ bụng cô, sợ
mình quá cuồng nhiệt sẽ làm cô đau.
Vương Ninh Hinh nhắm
hai mắt lại, hô hấp càng lúc càng khó khăn, cảm thụ dục vọng cháy không ngừng
trong cơ thể, đốt cháy sạch lý trí của cô
“Cảm nhận anh… Hinh
nhi…” Động tác nhanh hơn khiến thân hình cô cũng vặn vẹo theo, tay anh trực tiếp
nắm lấy nụ hoa của cô, nhẹ nhàng miết, tạo ra một khoái cảm khác, khiến cô cơ hồ
kêu to thành tiếng.
Mồ hôi trên trán chảy
xuống, vừa phát tiết dục vọng, nhưng cũng dùng lực khắc chế mình không được thô
bạo. Một lần lại một lần nữa, anh gieo mầm móng vào nơi sâu nhất trong cơ thể
cô, khoái cảm được phóng thích làm cả hai đều run lên…
Thỏa mãn cười, anh
ôm lấy lão bà thân ái tiến vào mộng đẹp, hưởng thụ thời khắc yên bình nhất.
Cửa phòng không hề
báo trước một tiếng liền bị đầy ra, trong thư phòng viên quản lý Vương thị cũng
tự động biết hôm nay tạm dừng bàn bạc.
“Tan làm!” Diêm
Tính Nghiêu tuyên bố.
“Nghiêu, chúng em
còn phải…” Vương Ninh Hinh không nhịn được lên tiếng kháng nghị.
Vương Ninh Hinh là
đứa con duy nhất của vợ chồng Vương thị, từ nhỏ đã được huấn luyện để trở thành
người thừa kế. Tuy cô là phụ nữ, nhưng sự thông mình tài trí lại không hề thua
kém đàn ông. Khi ở Pháp, cô đã quản lý một chi nhánh của Vương thị ở đó, công việc
hoàn thành tốt làm cho quản lý trưởng của Vương thị cũng phải tâm phục khẩu phục.
Quay về Đài Loan,
vì Diêm Tính Nghiêu không để cô đi làm, cô đành điều khiển sự vụ của công ty
qua điện thoại, dẫu vậy cuối tuần cô vẫn phải đến công ty để nghe quản lý báo
cáo tình hình.
Nhưng từ sau khi
mang thai, Diêm Tính Nghiêu liền cấm cô sử dụng máy tính, cũng quy định ở không
có anh đi cùng thì không được rời khỏi Diêm trang. Cô biết tất cả hành vi của
anh cũng chỉ là vì lo lắng cho sức khỏe của cục cưng, nhưng cô cũng không muốn
cha phải mệt mỏi, cho nên mỗi tuần đều thu xếp họp tại Diêm trang.
Nhưng anh vẫn có
chuyện để nói, quy định mỗi lần họp không được quá một tiếng, thậm chí đến gần
ngày sinh còn rút lại chỉ còn nửa tiếng, Nhưng bây giờ cô đã sinh xong rồi, anh
lại vẫn còn bá đạo ép buộc cô như thế.
“Em còn đang ở cữ,
nghỉ ngơi là quan trọng.” Anh không tha, phản bác nói. Con ngươi đen lanh lợi
quét về mọi người trong thư phòng.
“Đúng đúng đúng, tổng
giám đốc Diêm nói rất có lý, phó giám đốc nên nghỉ ngơi. Dù sao không bàn chuyện
này cũng không sao, việc nhỏ này chúng tôi có thể tự giải quyết, có vấn đề sẽ
xin ý kiến của chủ tịch sau. Chúng tôi không quấy rầy nữa.”
Quản lý trưởng của
Vương thị cùng những người khác như nhận được thánh chỉ, vội vàng thu thập giấy
tờ, nối đuôi nhau ra khỏi thư phòng, quay về công ty.
Không đến một phút
sau, thư phòng lớn như vậy cũng chỉ còn lại hai vợ chồng bọn họ.
“Bọn họ thật thức
thời!” Diêm Tính Nghiêu hừ một tiếng, khom người ôm lấy Vương Ninh Hinh.
Vương Ninh Hinh sau
khi sinh con, dáng người liền lập tức khôi phục lại vẻ thon thả ban đầu, nhưng
Diêm Tính Nghiêu lại không thể thích ứng, còn ra lệnh cho phòng bếp nấu các loại
thuốc bổ, xem có thể thừa cơ bồi bổ hay không, mà Vương Ninh Hinh thì lại mang
số khổ, không có lấy một tác dụng nào.
“Ác độc!” Cô nhéo
cái mũi cao thẳng của anh, trừng phạt anh tội không phân biệt phải trái. “Người
ta ở cữ hơn 45 ngày rồi, cũng sinh con được hơn hai tháng. Anh có biết ở Đài
Loan có bao nhiêu phụ nữ phải làm việc không? Nếu trong lúc ở cữ, đều không thể
làm việc quá một giờ, thì liệu có ông chủ nào tuyển nhân viên nữ không?”
“Sợ cái gì? Chẳng lẽ
anh không nuôi nổi vợ mình sao?” Anh bế cô thong dong đi về phòng ngủ, Tiểu
Dương Dương đói khát đang chờ mẹ nó cho ăn a!
Đến phòng ngủ, cô
nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi vòng tay ôm ấp của chồng, ôm lấy con, lập tức cởi bỏ
phần áo trước ngực.
Tiểu Dương Dương
luôn thèm ăn, ngậm cả đầu vú của mẹ ra sức mà mút. Vương Ninh Hinh tràn đầy yêu
thương chỉnh lại tư thế thoải mái nhất cho con, rồi mới nói sang chuyện khác:
“Đoạn Chi đính hôn với A Phi anh có định tặng quà gì cho họ không?” Cô nghiêng
đầu cúi xuống, “Đính hôn lại đến kết hôn, sau này sẽ không thể nhìn thấy Đoạn
Chi nữa, ngẫm lại thật sự đáng tiếc a!”
“Em không cần phải
lo đến quà tặng, cũng không cần luyến tiếc Đoạn Chi.” Nhìn cành ấm áp này, đáy
lòng Diêm Tính Nghiêu kích động một trận, đẹp quá! Đó là kiều thê yêu tử của
anh. Có điều… nhìn bầu ngực trắng nõn đẫy đà kia, anh lại rung động, nhưng mỹ vị
này, giờ phút này lại chỉ có con anh độc hưởng, ngay cả quyền kháng nghị anh
cũng không có.
“Vì sao?”
“Bởi vì A Phi không
yêu Đoạn Chi, bởi vì hai người họ không hợp nhau. Em chẳng phải cũng đã thấy giữa
họ một chút tình cảm cũng không có rồi đấy sao?” Anh và A Duy đều nhìn ra điểm
này, người A Phi yêu là người anh luôn miệng mắng ác nữ, không phải là Đoạn Chi
dịu dàng hiền thục kia.
“Nhưng mà… Đoạn Chi
vì ngày đính hôn mà mất rất nhiêu tâm huyết, còn hẹn em ngày mai đi bách hóa…”
“Người đàn ông
không yêu mình, chẳng lẽ cô ấy không nhận ra, không có cảm giác sao?” Hơn nữa A
Phi là người thẳng tanh, căn bản không bao giờ giả bộ cả. “Nếu Đoạn Chi không
nhìn ra điều này, như vậy cô ấy cũng không xứng với A Phi, việc kết hôn là
không thể!”
“Nhưng…” Cô còn muốn
nói thêm gì đó.
“Không nhưng gì hết,
bọn họ đều đã hai mươi mấy tuổi, là người trưởng thành rồi, có quyền quyết định
mình phải làm gì, bọn họ đã quyết, ai cũng không thể thay đổi, chúng ta lo lắng
cũng vô dụng.”
Hinh nhi là của
anh, anh không muốn để chuyện của người khác chiếm hết tâm tư cô, sau khi con
ăn no, anh liền ôm thằng bé ra ngoài, đưa cho bảo mẫu chờ ở cửa phòng, rồi khóa
cửa lại đi đến bên cạnh vợ yêu. Đã nhịn hai tháng rồi, anh nhớ Hinh nhi của
anh.
“Vợ yêu, anh thấy
bây giờ lòng em chỉ có Tiểu Dương Dương, chẳng để ý đến chồng yêu của em nữa…”
Lại thế nữa! Vương
Ninh Hinh thầm kêu.
Nhìn bộ dáng tràn đầy
hạnh phúc kia của Đoạn Chi, Vương Ninh Hinh không thể nói nên lời, vẫn cùng cô
đi đến hiệu bách hóa. Hiện tại chỉ cầu mong Nghiêu đã nhầm lẫn, nhưng cô cũng
biết khả năng này là rất nhỏ, dù sao Nghiêu với A Phi cũng là bạn bè từ trung học.
“Ninh Hinh, đi lâu
như thế rồi, chúng ta đến quán café kia nghỉ được không? Nghe nói bánh ngọt ở
đó rất nổi tiếng.”
“Tốt! Lâu lắm không
đi dạo phố, mới đi vài bước đã thấy mệt rồi…”
“Cẩn thận!”
Đoạn Chi đẩy Vương
Ninh Hinh ra, không cẩn thận bị một người phụ nữ từ trong quán café lao ra đụng
vào.
“Đứng lại, không được
trốn!” Người phụ nữ kia muốn ngăn chiếc xe lại, thì một người đàn ông đuổi theo
phía sau. Người đàn ông bắt lấy tay người phụ nữ, sau đó là một nụ hôn cuồng
nhiệt.
Còn tưởng rằng là cảnh
bắt cướp, thì ra là ghen tuông! Người xem bên đường thầm nghĩ. Cũng là người
xem, nhưng sắc mặt Đoạn Chi lại trắng bệch.
Người phụ nữ trả lại
cho người đàn ông một cái tát, nhưng anh ta cũng không cam lòng, giữ chặt cô
kia lại hôn mãnh liệt thêm một lần nữa, rồi hai người mới lên xe rời đi.
“Đoạn Chi…” Vương
Ninh Hinh không biết nên an ủi cô như thế nào.
“Tôi không sao,
không có việc gì…” Miệng nói không có việc gì, nhưng hơi nước lại nhanh chóng đọng
lại trên mắt cô. Cả người như mất hồn, không tự chủ bước đi. Thân thể cô quá mệt
mỏi đến nỗi quên cả sự xấu hổ trong lòng, thì ra không phải trời sinh anh vô
tình, mà bởi vì người anh cần không phải là cô.
“Đoạn Chi!” Không
thể nhìn được Đoạn Chi hồn bay phách tán như vậy, cô liền kéo Đoạn Chi đến ghế
đá bên lề đường. “Nơi này vắng vẻ, không có người ngoài, đừng để khổ sở trong
lòng, hãy khóc hết ra đi.”
“Tôi…” Vừa mở miệng,
nước mắt liền rơi xuống như mưa, “Vốn đã nhát gan, lại hay bị bạn bè ức hiếp. Bởi
vậy nguyện vọng lớn nhất của tôi là có thể tìm được một người đàn ông mạnh mẽ để
có thể dựa vào, có thể cho an toàn trong cánh tay của anh ấy, chỉ cần hạnh phúc
đơn giản như vậy thôi. Tôi vẫn nghĩ người đó sẽ là Phi thiếu gia…
Kỳ thật… tôi biết
Phi thiếu gia không yêu tôi, nhưng là anh ấy chọn tôi, như vậy không phải là
anh ấy cũng có hảo cảm với tôi sao? Dù sao không phải cặp vợ chồng nào cũng có
thể giống cô, được thiếu gia yêu thương hết mực, tôi vẫn tưởng rằng chỉ cần đối
tốt với anh ấy, một thời gian, Phi thiếu gia sẽ cảm động. Ít nhất… mỗi khi anh ấy
làm tôi thất vọng, tôi đều nói vậy với mình, tự tạo động lực cho mình.”
Vương Ninh Hinh nhắm
mắt lại, “Vậy cô vẫn muốn tiếp tục sao?”
“Không thể…” Cô ảm
đạm nói: “Nhìn vẻ mặt Phi thiếu gia khi đuổi theo vị tiểu thư kia, rất giống
dáng vẻ khi thiểu gia ở cùng cô, tôi biết có tiếp tục kiên trì cũng vô dụng,
cho nên… A……” Tiếng thét chói tai vang lên, Vương Ninh Hinh cả kinh, vội quay đầu
lại.
Không biết từ lúc
nào đã có bốn tên đàn ông che mặt vây quanh, lập tức xông về phía các cô, Vương
Ninh Hinh và Đoạn Chi không kịp phản ứng, bị bọn họ bắt được.
“A!” Đoạn Chi vẫn
thét chói tai không ngừng, tiếng thét chói tai làm mấy tên kia lo sợ, một gã giữa
mắt có vết sẹo liền ra tay, đánh ngã Đoạn Chi.
“Dừng tay, không được
đánh cô ấy!” Hai tay bị khống chế, Vương Ninh Hinh càng không ngừng giãy giụa,
sắc mặt trắng bệch. “Các ngươi là ai? Rốt cuộc muốn làm gì?”
“Làm gì à? Đương
nhiên là bắt cóc, còn có thể là gì khác nữa!” Gã đàn ông che mặt viết lại một tờ
giấy để lại trên mặt Đoạn Chi, lập tức đưa Vương Ninh Hinh lên một chiếc xe hơi
màu đen, nghênh ngang rời đi.
“Đoạn Chi…”
“Ninh Hinh!” Hai gò
má bị đánh đến sưng đỏ, miệng phun tơ máu, Đoạn Chi chỉ kịp nhìn theo chiếc xe
kêu to….
Cửa phòng tổng giám
đốc không hề được báo trước một tiếng đã bị mở ra, nhân viên đang họp trong
phòng liền im lặng, ánh mắt kinh ngạc tập trung đến chỗ cửa, khi bọn họ nhìn thấy
người vừa đến, con ngươi trừng ra thiếu chút nữa rớt xuống đất. Chỉ thấy hai gò
má Đoạn Chi sưng phù, bộ dạng lại kinh hoàng.
“Thiếu gia…”
“Đoạn Chi?” Sắc mặt
Diêm Tính Nghiêu đại biến. Hinh nhi đâu? Anh vung tay lên, lập tức ra lệnh cho
toàn bộ nhân viên rời đi, chỉ để lại ‘Tả hữu hộ pháp’ của anh, Tôn Duy Ma và
Triệu Phi. “Đã xảy ra chuyện gì? Hinh nhi đâu? Cô ấy ở đâu?”
Hai chân Đoạn Chi mềm
nhũn, vô lực ngồi xổm xuống mặt đất.
“Thiếu phu nhân bị
người xấu bắt đi rồi!”
“Cô nói cái gì?!”
Diêm Tính Nghiêu hoảng hốt đứng lên, khiếp sợ không thôi, trừng mắt nhìn bộ
dáng của Đoạn Chi, tựa hồ hận không thể xông lên xé cô thành mảnh nhỏ.
Tôn Duy Ma và Triệu
Phi liền xông lên giữ chặt anh, Tôn Duy Ma nỗ lực nói: “Đoạn Chi, cô mau nói lại
sự tình cho rõ ràng!”
Hinh nhi của anh
sao có thể… Trái tim Diêm Tính Nghiêu như bị xé nát, đau đến cực điểm, lửa giận
kéo đến, anh phải cho cái tên hỗ trướng chết tiệt kia thiên đao vạn quả!
Diêm Tính Nghiêu biết
Đoạn Chi vốn nhát gan, vì muốn biết rõ tình hình, anh phải cố kìm chế, nhưng cả
người vẫn phát ra khí thế bức người, Đoạn Chi sợ đến mức cả người run lên.
Nhưng cô biết tình huống khẩn cấp, chỉ có thể hết sức miêu tả lại tình huống
lúc đó một lần.
Triệu Phi đoạt lấy
bức thư đe dọa trong tay cô, nhìn qua rồi lập tức đưa cho Diêm Tính Nghiêu.
“Còn chuẩn bị cả thư tống tiền, đây hiển nhiên là hành động có âm mưu từ trước.”
“Hành động này chỉ
có thể là bọn xã hội đen?” Tôn Duy Ma lập tức hỏi Diêm Tính Nghiêu: “Đại ca, có
liên lạc với Hùng Thiên không? Anh ta là đại ca của Kình Thiên, có lẽ quen với
giới xã hội đen.”
“Tốt, lập tức gọi
điện thoại. A Phi, cậu lập tức đi báo động an toàn cho nhân viên. Nhớ kỹ! Mọi
hàng động phải thật cẩn mật.”
“Dạ!”
Ba người đàn ông lập
tức rời khỏi văn phòng.
Ninh Hinh… tất cả
là lỗi của cô! Ngực Đoạn Chi nhói đau lại sợ hãi, Ninh Hinh là người duy nhất bảo
vệ cô không cần điều kiện, đối xử với cô rất tố, cô tình nguyện chia tay với
Phi thiếu gia mười lần, cũng không muốn Ninh Hinh bị bắt cóc.
Cô nhất định phải
an toàn trở về, Ninh Hinh!
******
Phịch một tiếng, cửa
bị đá văng ra, Vương Ninh Hinh ở góc tường ngẩng đầu lên.
“Trang Lâm!” Đôi mắt
đẹp mở to, không dám tin, nhìn vẻ mặt đắc ý của Trang Lâm, “Cô… cô sao lại ở
đây?”
“Hừ, đây không phải
là Diêm thiếu phu nhân tôn quý của chúng ta sao?” Trang Lâm nhàn nhã tiến lại gần
Vương Ninh Hinh. Nhìn gian phòng giam cầm đơn sơ chật hẹp này, đôi môi đỏ tươi
phát ra thanh âm chậc chậc, “Thật thảm a, sao lại lưu lạc đến đây, chẳng lẽ ông
trời ghen ghét với phận hồng nhan sao?”
Vương Ninh Hinh trầm
mặc, nhìn bộ dáng làm bộ làm tịch của cô ta, lần này mình bị bắt cóc, tám phần
có liên quan đến cô ta. Nếu không, sao kẻ bắt cóc có thể để một người không
liên quan vào đây được? Cô biết Trang Lâm có địch ý với cô, nhưng, bắt cóc…
“Vì sao?” Trang Lâm
vì sao lại hận cô như thế?
“Không hổ là Diêm
thiếu phu nhân, gan dạ sáng suốt, quả nhiên bất phàm. Cho dù bị bắt cóc vẫn có
thể bình tĩnh như thế.” Đột nhiên, ba một tiếng, Trang Lâm hung tát Vương Ninh
Hinh một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Ninh Hinh nhất thời đỏ lên một nửa mặt.
Trang Lâm dùng sức
nắm tóc Vương Ninh Hinh, nhìn chằm chằm vào gương mặt cố nhịn đau của cô, đáy mắt
âm ngoan bị lửa hận thiêu đốt. “Vì sao? Mày còn dám hỏi tao vì sao? Tốt, nói
cho mày biết!” Cô dùng sức hất Vương Ninh Hinh vào vách tường, Vương Ninh Hinh
tuy đã lấy tay bảo vệ đầu, nhưng va chạm quá mạnh khiến cho cánh tay của cô chỉ
một chút nữa là gãy.
Vương Ninh Hinh cắn
răng nhịn đau, thiếu chút nữa thốt ra tiếng rên rỉ.
Trang Lâm ôm hận,
trừng mắt nhìn Vương Ninh Hinh, cô chẳng những bị lão phu nhân đuổi khỏi Diêm
trang, ngay cả Diêm Tính Nghiêu cũng đuổi việc cô. Cô rất hận, tất cả đều tại
Vương Ninh Hinh, làm cô từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục.
“Vì mày, ta bị lão
phu nhân đuổi khỏi Diêm trang; Vì mày, Diêm Tính Nghiêu sa thải tao. Tất cả đều
là vì mày! Mày hại tao bị đuổi ra khỏi hoàng cung huy hoàng kia, trong tay
không còn một đồng. Cho nên tao thề…” Lạnh lùng, biểu tình phi thường vô tình,
cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Tao cũng muốn cho mày, một cô gái danh môn được
chiểu chuộng nếm thử cảm giác đặt mình trong địa ngục là thế nào?”
“Nghiêu… khụ, đã đền
bù cho cô rồi, cô… không phải hoàn toàn không có….” Vương Ninh Hinh vừa mở miệng,
dòng máu liền theo khóe miệng chảy ra, miệng cũng đau đớn không dứt.
“Đền bù? Từng đó
cũng tính sao? Căn bản cho dù cả tài sản của Diêm gia cũng không đủ!” Vừa nói đến
đây, cô ta lại càng hận Vương Ninh Hinh hơn, ánh mắt ghen ghét như phun lửa, hận
không thể giờ này khắc này đốt cô thành tro. Mỗi một câu nói, liền đá Vương
Ninh Hinh một cước, khiến cô phải cuộn người lại. “Là mày, đều là lỗi của mày!
Lão phu nhân rất thích tao, nếu mày không quay về, tao đã trở thành Diêm thiếu
phu nhân rồi. Mày chẳng những lấy đi sự sủng ái của lão phu nhân với tao, còn
đoạt hết những vinh hoa phú quý sắp đến tay tao nữa.”
Ngoài cửa truyền đến
những tiếng gọi ầm ĩ, đúng lúc cô ngừng lại động tác tàn bạo.
“Mày chờ đó, chỉ cần
lão nương tâm tình khó chịu, sẽ đến chơi cùng mày, phải để mày chịu khổ một
chút, mới có thể để Diêm Tính Nghiêu nhanh chóng mang mười triệu tiền chuộc đến!”
Cô cười điên cuồng rời đi.
Nghiêu, Nghiêu của
cô… vết thương nhức nhối, Vương Ninh Hinh hấp hối nằm co ro ở trong góc, hô hấp
khó khăn, toàn thân cô đều nóng lên, đau đớn, đáy lòng cũng không ngừng khẩn cầu,
nhanh đến đây đi! Nếu để cô ta tra tấn một lần nữa, cô… không thể chống đỡ nổi
nữa đâu.
Vương Ninh Hinh
không ngờ Trang Lâm lại đứng phía sau kẻ bắt cóc tống tiền, lấy được tiền chuộc,
họ sẽ thả cô sao. Nếu bọn họ thực cho cô một con đường sống, thì Trang Lâm đã
không xuất hiện trước mắt cô rồi.
Ý thức Vương Ninh
Hinh dần dần mơ hồ… hoảng hốt nhìn qua gian phòng, cô tựa hồ nghe thấy thanh âm
cửa kính vỡ vụn, sau đó là một tiếng rống giận dữ.
A, là Nghiêu, anh ấy
đã đến, cuối cùng đã đến. Khóe môi gợi lên nụ cười thản nhiên, cô chậm rãi men
theo sàn nhà dơ bẩn.
“Hinh nhi… Hinh
nhi…”
Ngay khi Vương Ninh
Hinh định chúi nhủi xuống sàn, vừa lúc Diêm Tính Nghiêu kịp đỡ lấy. Người sợ
hãi đến phát run, bàn tay nhẹ nhàng đẩy vợ yêu ra, khuôn mặt hoàn mỹ lẽ ra
không chút tỳ vết… thanh âm chói tai vang lên.
“Lũ khốn đó sẽ phải
xuống mười tám tầng địa ngục…” Hùng Thiên nghiến răng nghiến lợi nói, vẻ mặt tối
tăm.
“Vậy để lũ đó xuống
địa ngục đi!” Diêm Tính Nghiêu âm ngoan vô tình, hạ mệnh lệnh, nhưng thanh âm lại
hết sức mềm nhẹ, sợ làm Vương Ninh Hinh đang mê man lo lắng. “Một người cũng
không tha!”
“Ta sẽ cho ngươi một
công đạo vừa lòng!” Hùng Thiên điên tiết, bọn thủ hạ dám cả gan làm loạn.
“Đại ca, xe cứu
thương đã sẵn sàng.” Tôn Duy Ma vội nói.
“Hinh nhi, Hinh nhi
của anh…” Diêm Tính Nghiêu cúi xuống tai cô khẽ gọi, anh thật cẩn thận ôm lấy
Vương Ninh Hinh, phảng phất như ôm bảo bối trân quý. “Vì anh, vì Tiểu Dương
Dương của chúng ta, em phải gắng lên, nhất định phải cố chống đỡ!”
"Thiếu
gia đã trở lại!"
Diêm
Tính Nghiêu xuống xe, bọn người hầu lập tức đến đón
"Thiếu
phu nhân đâu?" Đi công tác Hồng Kông hai ngày Diêm Tính Nghiêu chỉ nhớ đến
vợ yêu, ban ngày vêf Đài Loan cũng không đến công ty, lập tức cho xe chạy thẳng
về Diêm trang
"Lão
phu nhân, thiếu phu nhân và tiểu thiếu gia đều đang phơi nắng ở hoa viên1"
Quản gia Vương trả lời
Trên
thảm cỏ ở hoa viên, một đám nữ quyến vây quanh, cùng chơi đùa với Tiểu Dương
Tiểu
Dương chưa đến một tuổi, nhưng lại khí phách mười phần. Theo lão phu nhân nói,
điểm ấy với Diêm Tính Nghiêu trước đây giống nhau như đúc. Cậu bé rất độc lập,
bình thường cũng không cố tình gây sự, không theo người khác, chỉ cần thỏa mãn
nhu cầu cơ bản, thì cậu bé có thể chơi đùa vui vẻ, bất quá, đó là chưa đến thời
điểm cậu bé đòi bú sữa mẹ
Giống
như hiện tại, cậu bé cự tuyệt sự cưng chiều của lão phu nhân và dì Quyên, cũng
không đi theo bảo mẫu, chỉ quấn quýt lấy mẹ nó
Nhưng
sức khỏe vừa mới khôi phục, cánh tay vẫn còn quấn vải trắng, Vương Ninh Hinh
thật sự không thể bế nó, mà Tiểu Dương lại là một hài tử khỏe mạnh
Có
điều Tiểu Dương vẫn mặc kệ, thấy mẹ không dang tay ôm mình, khuôn mặt nhỏ nhắn
từ từ dỏ lên, bộ dáng đáng thương làm cho nữ quyến xung quanh nảy sinh tình mẫu
tử, Đoạn Chi và bảo mẫu tranh nhau vươn tay đón nó
"Tiểu
thiếu gia ngoan, tay mẹ hiện rất đau, để dì Đoạn Chi ôm một cái được
không?"
"Đúng
vậy, đúng vậy! Không thì để dì Hồng, nhé?"
Nào
biết Tiểu Dương không thèm để ý, chỉ nhìn về phía người mẹ yêu nhất của nó
"Ma
ma..." Cánh tay nhỏ bé của nó ôm lấy mẹ, con ngươi đen láy mở to, nước mắt
trong suốt chảy ra, nũng nịu nhìn mẹ nó
Người
trong Diêm trang ai cũng biết, tiểu thiếu gia chưa đầy một tuổi Diêm Dương đã
thay thế thành công vị trí của papa nó, trở thành bảo bối số một của lão phu
nhân. Thấy chắt nội mắt đỏ lên, lão phu nhân lập tức xót ruột
"Dương
Dương ngoan, đừng khóc a. Để bà cố ôm được không?"
Đáng
tiếc nó vẫn cố chấp, không thèm nghe, lại lần đem cánh tay nhỏ bé về phía mẹ nó
"Ma
ma... ô ô..." Đôi môi hồng nhuận cong lên, nước mắt lăn dài trên má
Mọi
người nhìn nhau, không khỏi thấy hoài nghi, chẳng lẽ người yêu thích cũng di
truyền? Tiểu Dương khi vừa sinh ra, thì được bảo mẫu và các cô hầu chăm sóc,
thời gian gần mẹ cũng không nhiều, nhưng kì quái là nó lại chỉ thích bám dính
mẹ
Lại
nữa, lần nào cũng dùng chiêu này! Vốn đẫ quyết định, quyết tâm không vì nó cầu
xin mà mềm lòng, nhưng Vương Ninh Hinh thầm thở dài, không ngờ mình lại sinh ra
một tiểu ma vương như thế, nhưng ngẫm lại, bố là đại ma đầu thì con dĩ nhiên
phải là tiểu ma đầu rồi, đây không phải là hiển nhiên sao?
"Dương
Dương đến đây, mẹ ôm một cái!" Cánh tay không bị thương ôm lấy nó
Thấy
mẹ đầu hàng, nước mắt của Tiểu Dương biến mất như có phép lạ, ngoan ngoãn lao
vào vòng tay mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn dụi dụi trên bộ ngực mềm mại của mẹ nó. Đối
với một đứa bé chưa đầy một tuổi mà nói, động tác này của Tiểu Dương quả thật
quá già dặn so với tuổi của nó
Diêm
Tính Nghiêu đứng bên cạnh cây đại thụ, yên lặng nhìn một màn ấm áp trước mắt,
dòng nước ấm lưu động trong cơ thể, chỉ đứng nhìn thôi nhưng lòng cũng cảm thấy
hạnh phúc
Bất
quá, hắn đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn đứng ở chỗ này nhìn vợ yêu của hắn bị
người khác chiếm tiện nghi, cho dù người kia là con của hắn cũng thế
"Nghiêu?"
Vương Ninh Hinh kinh hỉ nhìn chồng. Không phải chiều hắn mới về đến Đài Loan
sao? "Anh về trước thời gian à?"
Hắn
chào hỏi lão phu nhân trước, rồi quỳ gối xuống thảm cỏ, hai tay vòng ôm lấy
Vương Ninh Hinh, hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người của nàng, triền miên không
thôi. "Chủ tịch tập đoàn Uy Nhĩ Sâm có việc bận, nên cuộc họp buổi chiều
hủy bỏ, cho nên anh mới về sớm."
Bị
kẹp giữa hai người, Tiểu Dương không an phận giãy giụa muốn đẩy papa ra
Dám
quấy nhiễu hắn thân thiết với vợ yêu? Diêm Tính Nghiêu trừng mắt nhìn nó.
"Tiểu tử, con muốn như thế nào?"
Cũng
không biết nghe có hiểu hay không, Tiểu Dương không cam lòng, yếu thế ôm chặt
mẹ nó. "Mâm..."
Một
màn cha con tranh giành tình cảm thường xuyên diễn ra ở Diêm trang, tuy rằng đã
xem rồi, nhưng mỗi lần nhìn thấy, mọi người lại buồn cười như cũ
Lão
phu nhân cầu tình nói: "Nghiêu nhi, Dương Dương còn nhỏ..."
"Hừ!
Tuổi còn nhỏ đã kiêu ngạo như thế, trưởng thành sez như thế nào!" Diêm
Tính Nghiêu giống như đe dọa, ôm lấy thân hình bé nhỏ kia, nó thì vung tay vung
chân không muốn, hắn liền nói: "Tiểu tử, phải làm rõ ràng, cô ấy là vợ cha,
rồi mới là mẹ con. Muốn ôm ư? Có thể, đi tìm người khác đi!" Hung hăng hôn
lên chiếc má phúng phính của nó, rồi giống như chuyền bóng, ném nó sang bên
cạnh
"A..."
Nhìn một màn kịch kinh động tâm phách này, mọi người nhịn không được, kinh hô
"Cẩn
thận!" Diêm lão phu nhân tim thiếu chút nữa nhảy ra
"Nghiêu!"
Thấy con vô sự trong lòng Tôn Duy Ma, cô mới thở ra nhẹ nhõm, lập tức nổi giận
đánh chồng một cái. "Anh làm gì vậy? Con không phải bóng rổ, nhỡ bị thương
làm sao!"
Cúi
người ôm lấy Vương Ninh Hinh đi vào phòng, chú ý không đụng tới vải băng của
nàng, "Sẽ không..." Diêm Tính Nghiêu trấn an, thanh âm dần đàn đi xa
"Ma
ma..." Tiểu Dương đáng thương nhìn cha mẹ đi xa, tủi thân kêu lên
"Thật
không hổ là con đại ca, ngay cả sở thích và cá tính cũng giống đại ca."
Tôn Duy Ma ôn nhu mà kiên định, ôm lấy tiểu lão hổ
"Di
truyền thật sự đáng sợ!" Triệu Phi cũng cảm thán nói.
The
end