“Cha!” Vương Ninh Hinh dung nhan xinh đẹp đáng
yêu từ cửa phòng gọi vào.
Nghe tiếng gọi quen
thuộc của nữ nhi, Vương Thiên Hữu vội vàng bỏ văn kiện xuống, ngẩng đầu lên, vừa
mừng vừa sợ nói: “Hinh nhi.”
“Nghe rõ! Trả lời.”
Cô nhảy vào văn phòng, buông vật trong tay ra, nhào về phía cánh tay đang dang
rộng kia.
“Tiểu bảo bối của
cha đã đến rồi à, mau để cha nhìn con một cái, có béo lên không, hay vẫn gầy
như trước?” Vương Thiên Hữu dán mặt vào khuôn mặt tinh xảo khéo léo của nữ nhi,
yêu thương cọ xát một hồi, rồi mới cam lòng ôm nữ nhi hướng đến ghế sô pha:
“Hinh nhi của cha gần đây thế nào? Đã lâu cha không thấy con, cha rất nhớ con!”
“Hinh nhi cũng rất
nhớ cha và mẹ!” Vương Ninh Hinh ngồi trên lòng cha, ôm chầm lấy ông, giống như
coi cha là chiếc gối ôm vậy, Vương Thiên Hữu vui mừng cười ha hả. Từ khi nữ nhi
đến ở Diêm trang, đã lâu lắm rồi ông không thấy vui như thế này.
“Ui, Hinh nhi của
cha hình như nặng hơn một chút a.” Thử thử sức nặng trên đùi, ông có điểm kinh
ngạc đông thời cũng không cam tâm. “Tên tiểu tử họ Diêm kia còn may, không ngược
đãi bảo bối của cha.” Vốn Vương Thiên Hữu luôn miệng khen Diêm Tính Nghiêu,
nhưng từ khi nữ nhi của ông bị anh lấy mất, đối với con rể tương lai này, ông rất
bất mãn.
Nếu biết bọn họ còn
ngủ cùng giường, bất mãn của cha có khi còn lớn gấp bội, nhưng mà… Vương Ninh
Hinh lè lưỡi, cô không có mặt mũi nào để nói chuyện đó cả.
“Đương nhiên rồi!”
Vương Ninh Hinh đắc ý ngẩng cao đầu, “Con đã sớm cảnh cáo Nghiêu, nếu anh dám ức
hiếp con, con sẽ ly dị anh.”
“Ly dị?” Vương
Thiên Hữu bóp chóp mũi của nữ nhi, “Chưa kết hôn đã muốn ly dị, một chút tinh
thần chiến đấu cũng chẳng có, bộ không thấy mất mặt quá à?”
Vương Ninh Hinh day
day cái mũi, xuýt xoa nói: “Quản cái gì, tinh thần với không tinh thần, cha
cũng không phải không biết con không có tế bào vận động.”
“Con thật là… đã lập
gia đình rồi, mà tính tình vẫn như tiểu hài tử thế kia.” Quên đi, tuổi cô còn
nhỏ, giảng cái đạo lý hôn nhân xem ra còn quá sớm, cũng may mắn là Diêm gia đã
đáp ứng chờ vài năm sau mới bàn chuyện kết hôn. Nhìn dung nhan kiều diễm của nữ
nhi trước mắt, Vương Thiên Hữu đột nhiên đối với việc nữ nhi thành con dâu của
Diêm gia có điểm vui mừng.
Vương Ninh Hinh cười
hì hì nhảy xuống lòng cha, hôm nay cô đi đến cửa hàng bánh ngọt rồi mới sang
đây, “Cha, hôm nay có Hinh nhi uống trà trưa với người, có hay cảm thấy hạnh
phúc hay không?”
“Đương nhiên, có
Hinh nhi bảo bối tiểu mỹ nhân đáng yêu cùng uống trà với cha, sao cha không cảm
thấy hạnh phúc chứ!”
Vương Thiên Hữu
cũng biết nữ nhi thích nhất là Mân Côi trà, hôm nay có thể cùng cô vui chơi,
nói nói cười cười, hoà thuận vui vẻ.
Cốc cốc! Tiếng đập
cửa vang lên.
“Vào đi!” Thư ký
bên ngoài đã được dặn không để ai quấy rầy bọn họ, bây giờ lại gõ cửa, nhất định
là chuyện quan trọng.
“Chủ tịch Lôi Khắc
An Đức Sâm tiên sinh tới chơi.”
“Lôi Khắc. An Đức
Sâm?!” Vẻ mặt nghi hoặc nhanh chóng chuyển thành kinh hỉ, ông vội đứng dậy nói,
“Mau mời vào!”
Cô thư ký đưa một
gã đàn ông tuấn mỹ cao lớn, tóc vàng vào văn phòng, rồi lập tức ra ngoài, đóng
cửa phòng lại.
Vương Ninh Hinh
nhìn cha và vị khách ngoại quốc trông rất quen, cảm thấy có chút kỳ quái. Một
bên đã năm mươi, một bên tuổi vừa đủ nhập ngũ, nếu là bằng hữu, tuổi cũng thua
kém nhiều, còn nếu là khách bình thường thì có vẻ không đúng lắm.
“Vương đổng sự, tiểu
thư đây là…” Lôi Khắc An Đức Sâm đang nói chuyện bỗng lơ đãng quay sang, bắt gặp
đôi mắt trong như nước mùa thu, nháy mắt đã thất thần.
Vương Thiên Hữu kéo
nữ nhi lại gần, “Đến đây, để ta giới thiệu, đây con gái một của ta Vương Ninh
Hinh, bây giờ vẫn còn đang đi học; Hinh nhi, vị này là Lôi Khắc An Đức Sâm, là
người Pháp, cũng là tân tổng tài của công ty đá quý Lôi Khắc, cùng hợp tác làm
ăn với Vương thị của chúng ta.”
“An Đức Sâm tiên
sinh, hân hạnh gặp mặt!” Cô dùng tiếng Pháp mềm mại chào anh.
“Xin chào, thực
vinh hạnh có thể làm quen với tiểu thư xinh đẹp Vương Ninh Hinh, em có thể gọi
tôi là Lôi Khắc.” Lôi Khắc hôn lên bàn tay trắng nõn như ngọc của cô, nhìn biểu
tình của cô có chút kinh diễm.
Vương Ninh Hinh tuy
rằng tuổi còn nhỏ, nhưng đã có một phong thái thanh linh tuyệt mỹ, vì thế tương
lai chắc chắn sẽ càng xuất sắc bất phàm hơn.
Vương Ninh Hinh đối
với lời khen từ người khác phái đã thành thói quen, chỉ mỉm cười đáp lễ, cũng
không để tâm.
Lôi Khắc An Đức Sâm
thật vất vả mới thoát khỏi lúm đồng tiền thanh nhã mê người của cô, “Vương đổng
sự thật là có phúc khí, hợp tác với ngài lâu như thế, hôm nay ta mới biết ngài
có một nữ nhi mê người thế kia, so với kim cương còn trân quý hơn. Lệnh thiên
kim tuyệt đối là mỹ nhân cao quý tao nhã nhất mà ta từng thấy.’
“Ha ha ha, ngài quá
khen rồi. Có điều, với ta mà nói, nữ nhi của ta so với kim cương tất nhiên là
trân quý hơn gấp vạn lần.” Nữ nhi tài sắc vẹn toàn, luôn luôn sự kiêu ngạo của
Vương Thiên Hữu.
“Cha, cha với An Đức
Sâm tiên sinh bàn công chuyện, con không quấy rầy nữa.”
Vương Thiên Hữu nắm
lấy tay nữ nhi, lưu luyến không muốn rời, “Bao giờ mới lại có thể cùng nữ nhi bảo
bối của cha uống trà trưa?”
“Khi nào cha rảnh
a, bye!” Kiễng mũi chân hôn lên má cha, Vương Ninh Hinh liền theo dòng người đi
vào trong thang máy.
“A…” Vương Ninh
Hinh vừa tạm biệt cha rồi đi xuống tầng, vốn định gọi taxi về Diêm trang, nào
biết mới đi được vài bước, đã bị một người mạnh mẽ nắm lấy cánh tay. Tên sắc
lang này thật to gan, ban ngày ban mặt mà dám làm chuyện xấu.
“Là anh!” Diêm Tính
Nghiêu tuy chỉ nói hai chữ, nhưng cũng khiến cô không hô lên nữa.
“Nghiêu, sao anh lại
ở đây?” Lúc này anh vẫn còn ở trường học mới đúng a!
Thở phì phì trừng mắt
liếc cô một cái, Diêm Tính Nghiêu lập tức đưa cô vào chiếc xe thể thao màu đỏ
bên đường, nhấn mạnh chân ga, xe lập vọt đi như bay.
Từ khi biết Hinh
nhi rất dễ nhiễm phong hàn, Diêm Tính Nghiêu liền mang chiếc xe này đi sửa bởi
vốn dĩ nó là chiếc xe thể thao mui trần, mỗi ngày đều dùng nó để đưa đón cô đi
học.
A, nhìn sắc mặt anh
chuyến sang màu đen, còn ánh mắt thì rực lửa, Vương Ninh Hinh biết anh không chỉ
tức giận, mà còn là cực kỳ tức giận. Việc cấp bách nhất bây giờ chính là làm
anh hạ hỏa, nhưng mà… lại không biết anh tức cái gì thì làm sao có thể khiến
anh thôi giận được? Cô ngắm nhìn anh thật cẩn thận, quên đi, cô cứ ngoan ngoãn
vậy thôi, chờ anh hết giận rồi nói sau!
Diêm Tính Nghiêu
khi tức giận thực đáng sợ, thậm chí ngay cả những chiếc xe trên đường cái cũng
bị vạ lây, né tránh không kịp, cô cũng không nghĩ ra vì nguyên cớ gì anh lại giận
như vậy, đường về Diêm trang thông suốt, bọn họ nhanh chóng đã về đến nơi.
“Nghiêu, anh tức
cái gì thế?” Một hồi sau đã đến phòng bọn họ, cô lập tức lên tiếng hỏi anh. Vừa
rồi không hỏi vì sợ sẽ xảy ra tai nạn, hiện tại cũng chẳng còn gì phải kiêng dè
nữa. Nhưng cô mới hỏi một nửa, cái miệng nhỏ nhắn đã bị chặn lại.
Diêm Tính Nghiêu
hôn cô, tận tình hấp thụ mật ngọt trong miệng cô, hai tay vuốt theo đường cong
ôn nhu của cô, vội vàng ôm chặt lấy cô, giống phải muốn cô tiến vào thân thể
anh, cùng anh hợp làm một.
Ánh mắt đầy dục niệm
đánh giá thân thể cô, làm cho cô cảm thấy thân thể của chính mình tựa hồ cũng dần
dần nóng lên, ánh mắt anh cũng dao động theo tay anh, sở đến chỗ nào thì chỗ đó
như có lửa thiêu đốt, cô không biết phải làm sao.
Vương Ninh Hinh
không biết anh vì sao lại bất an lo lắng như thế, chỉ có thể trấn an anh. Hai
tay chủ động ôm lấy cổ anh, thuận theo anh là phương pháp duy nhất của cô, mà
biện pháp này cũng rất hữu hiệu.
Diêm Tính Nghiêu vừa
hôn vừa ôm cô lại gần giường lớn, áp chế cô dưới thân mình, môi vẫn kề sát cô
như cũ.
Cô cong người về
phía trước đón nhận nụ hôn của anh, hai tay ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng chạm vào
da thịt anh, tưởng rằng cách này có thể giải tỏa những âu lo và bất an trong
lòng anh.
Anh nóng bỏng đoạt
lấy mật ngọt của cô, tay bắt đầu không an phận dao động trên thân thể mềm mại đến
mê người của cô. “Hinh nhi…” Anh ngẩng đầu lên, hơi thở khó khăn, trong mắt chỉ
toàn là dục vọng. Nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô thật lâu rồi liếc cười một
cái, môi anh hôn lên môi cô, đầu vai của cô, rồi nhẹ nhàng hôn nên chỗ cổ trắng
mịn của cô, khiến cô co rúm lại, muốn né tránh anh.
“Đừng… Nghiêu…”
Vương Ninh Hinh thở dốc không ngớt, khó thể nói đầy đủ cả câu.
Thanh âm rên rỉ
khàn khàn rời khỏi miệng, hai tay vẫn giữ chặt lấy cô: “Em làm cho anh lo lắng
gần chết, quỷ thật!”
Lại một lần nữa cúi
người hôn cô, nhưng động tác dịu dàng hơn rất nhiều, trong lòng cô biết anh thật
sự quan tâm cô.
Dần dần hôn một đường
dài đến trước ngực, anh càng hung hăng há mồm cắn nhai vạt áo của cô, lưỡi lưu
luyến trên da thịt non mềm trắng nõn kia.
Tay anh cũng không
chịu yên, đảo qua vạt áo trước, rất nhanh đã cởi bỏ nút thắt, quần áo cũng vứt
ra, trực tiếp hôn lên thân thể mềm mại của cô, một tay giữ chặt eo, để cho cô
không thể trốn tránh, cũng để anh càng dễ dàng thăm dò cô.
“Ưm…” Cô rên rỉ, dục
hỏa đã chìm xuống kia lại nổi lên, hai đầu gối như nhũn ra, thần trí cũng không
rõ ràng nữa.
Mà vui đùa cách lớp
nội y cũng không khiến anh thoải mái chút nào, anh thô lỗ cởi bỏ nội y của cô,
bỏ mọi chướng ngại vật giữa hai người, môi cũng hôn lên nụ hoa kiều diễm kia.
Như có dòng điện
truyền qua thân thể, cô chỉ có thể rên rỉ, mấp máy môi, thân hình bất, cảm thụ
nhiệt tình của anh.
Hạ thể bị dục vọng
thiêu đốt, làm cho anh phải nín nhịn đến cực điểm, anh gầm nhẹ một tiếng, muốn
giải phóng hỏa nhiệt kia, nhưng thanh âm cảnh báo trong lòng cũng không ngừng
vang lên, làm cho anh càng ảo não, không cam lòng nắm chặt tay lại.
Lý trí không thể
chiến thắng dục vọng, anh lấy đầu lưỡi khẽ liếm từng tấc da thịt trên thân thể
cô, đi thẳng vào nơi thần bí riêng tư kia, lấy ngón tay khẽ vuốt, cảm thụ da thịt
non mềm ở đùi cô, cũng cảm giác cô bị mình vuốt ve đến phát run.
Ngón tay xâm nhập
vào nơi bí mật của cô, lập tức khiến cô kinh sợ. Cảm giác được hành động của
anh, cô không nhịn được mà đong đưa thân hình, mà phản ứng vặn vẹo của cô càng
khiến cho thân dưới của anh càng lúc càng khó chịu.
“Nghiêu… Nghiêu…”
Cô nhịn không được, liên tục phát ra thanh âm yêu kiều.
Cảm giác được lời mời
gọi của cô, Diêm Tính Nghiêu đem nụ hôn thiêu đốt đến trước ngực cô, để cho lửa
nóng đang bành trướng của mình kề sát giữa hai chân cô mà cọ sát.
Trong đầu thanh âm
cảnh báo lại vang lên, lựa chọn giữa lý trí và ham muốn hóa ra gian nan đến dường
này, anh cố gắng nhẫn nại, mà đầu thì không ngừng đổ mồ hôi, trên mặt do khắc
chế dục vọng mà khó coi không dứt.
Anh xoay mạnh người
ngồi dậy, toàn thân vì áp lực mà run run.
Động tác bất ngờ
cùng vẻ mặt thống khổ của anh làm cô khó hiểu, dục vọng đã làm cô mê hoặc mất
đi, cô tỉnh táo lại, lớp sương mù cũng tan ra, mắt mở to nhìn anh.
Khi anh buông cô
ra, hai người đều đã thở hồng hộc, cô cơ hồ như áo rách quần manh. Nếu không phải
đúng lúc anh nghĩ lại, thì đây đúng là lần đầu tiên bọn họ có quan hệ thân mật,
anh căn bản vẫn chưa qua được cửa ải cuối cùng này.
“Nghiêu?”
“Anh tìm khắp nơi đều
không thấy em, nghĩ rằng em đã biến mất rồi.” Anh nhếch miệng nói.
“Anh ngốc, em không
phải bọt khí, sao có thể biến mất? Em chỉ đột nhiên nghĩ đến đã lâu không cùng
cha dùng trà, cho nên…” Cô nhỏ giọng nói.
“Anh đã nói rồi, mặc
kệ em đi đâu, đều phải nói trước cho anh biết.” Anh đột nhiên vồ lấy đôi gò mềm
mại của cô, thân thể chưa phát dục hết mẫn cảm vô cùng, hành vi thô lỗ này quả
thực làm cho cô thống khổ, nước mắt bất tri bất giác rơi xuống, lại không dám
phản kháng. Sợ vạn nhất làm tức giận anh, lại khiến lửa giận của anh càng mãnh
liệt hơn.
“Anh không phải đã
nói sao, em đột nhiên nghĩ đến, khi đó anh đang đi học, sao em có thể nói cho
anh được?” Cô thật cẩn thận trả lời, sợ không cẩn thận lại chọc giận anh.
“Mặc kệ, em đã làm
trái với ước định của chúng ta.” Anh buông tay ra, khẽ hôn lên nước mắt của cô,
cúi đầu liếm nụ hoa mềm mại của cô, cô hô hấp khó khăn, cả người không tự chủ
được mà run rẩy.
“Tốt thôi, là em
không đúng, anh đừng như vậy, em nhận sai được không?” Cô cơ hồ là nín thở nói.
Ước định?! Dân chủ ở
đâu? Căn bản là cá nhân anh cưỡng chế tự quy định. Nhưng Vương Ninh Hinh không
có can đảm để nói ra, đây cũng không phải thời điểm để tranh luận cùng anh,
đành phải tự nhận lỗi sai về mình. Bàn tay nhỏ bé của cô giơ cao lên, “Phạt
cũng đã phạt rồi, em cũng không phải cố ý làm anh sốt ruột, tha cho em lần này
đi? Em thề tuyệt sẽ không tái phạm.”
“Nếu tái phạm thì
sao?” Anh lưu luyến nhìn thân thể cô không rời.
“Mặc anh xử phạt,
tuyệt đối không có câu thứ hai!”
“Đây là em tự nói…!”
Nhìn Vương Ninh
Hinh mê man ở trên giường, hai gò má đỏ bừng, thần sắc quái dị, Diêm Tính
Nghiêu ảo não không thôi. Biết rõ thân thể cô thân thể yếu đuối, nhưng anh lại
nhất thời mềm lòng đồng ý cho cô chơi bóng trong thời tiết này.
Tuy rằng là mùa
đông, nhưng bởi vì gần đây thời tiết có ấm lên, nên ngày hôm qua Diêm Tính
Nghiêu gọi một số huynh đệ bằng hữu đến Diêm trang chơi đồng thời làm tiệc thịt
nướng, đồng thời cũng để Hinh nhi làm quen với bạn của anh.
Nào biết Vương Ninh
Hinh thấy bọn họ chơi bóng vui vẻ, thì cũng muốn chơi, nhưng cơ thể cô lại ít vận
động, thế nên kết quả là tối hôm đó, cô nói không thể ăn nổi cơm, lúc ấy anh đã
cảnh giác rồi, nhưng nhìn sắc mặt hồng nhuận của cô, anh tưởng chỉ là do buổi
chiều ăn quá nhiều thịt nướng, nào biết đến ban đêm lại đột nhiên sốt cao.
Tuy rằng bác sĩ gia
đình nói không có nguy hiểm gì, chờ cơn sốt qua đi thì sẽ không sao, nhưng thực
ra trước đó, anh đã lên kế hoạch cùng cô đến suối nước nóng nhân dịp nghỉ đông.
“Thực xin lỗi, em
không thể cùng anh đi du lịch tốt nghiệp rồi.” Giọng nói Vương Ninh Hinh có
chút khàn khàn, mắt mở to, bộ dáng đáng thương. Lần này không biết bị bệnh gì,
cô cảm thấy toàn thân đau ê ẩm, cả người đều bủn rủn vô lực, hại cô khổ sở chỉ
muốn khóc.
“Đừng nói xin lỗi,
sinh bệnh cũng không phải lỗi của em.” Diêm Tính Nghiêu nằm lên giường, ôm cô
vào trong lòng, “Dù sao đến đó cũng không có gì thú vị, nếu không phải vì muốn
em đi giải sầu, anh cũng không muốn đi. Được rồi, vậy cũng không sao, chờ em khỏi
anh, đến năm mới anh sẽ đưa em đi chơi Hawaii. Nơi đó mới thật sự là thiên đường
của tình nhân!”
Nếu Hinh nhi không
thể đi, anh cũng không muốn đi.
“Anh cũng không
đi?” Cô kinh hỉ mở to mắt, lúc bị bệnh thì rất cần sự quan tâm của người khác,
nhưng… Ánh mắt cô nhìn xuống dưới, lắc đầu nói: “Không tốt, anh đã hứa đi cùng
A Duy và Phi Tử rồi. Hiện tại mà không giữ lời thì không phải phép, anh nên đi,
đừng lo lắng cho em. Trong nhà có nhiều người có thể chăm sóc cho em, em không
có việc gì đâu, đến cuối tuần khi anh về, nhất định sẽ nhìn thấy em khỏe mạnh rồi.”
“Nhưng mà…” Cô bị bệnh
a! Anh có lòng dạ nào mà bỏ mặc cô ở lại, còn mình thì đi du lịch.
“Đi thôi, không cái
gì nhưng mà, em cũng không phải trẻ con, anh yên tâm đi.” Tuy rằng cô cũng hi vọng
anh ở nhà với cô, nhưng chăm sóc bệnh nhân rất là nhàm chán. “Lần trước anh nói
lần này đi đồng thời khảo sát nơi đó để đầu tư sao?”
“Đúng là vậy, nhưng…”
“Đi chơi vui vẻ, nhớ
chụp nhiều ảnh mang về, em ở nhà chờ.”
******
“Hắc, không hổ là đại
ca, quả nhiên rất khác người!” Tôn Duy Ma cùng Triệu Phi cùng đưa Diêm Tính
Nghiêu đang bất tỉnh nhân sự về phòng khách sạn.
Sau khi làm xong
báo cáo, vì hôn thê bảo bối Vương Ninh Hinh không đi cùng, mọi cảnh đẹp đều
không để ý, Diêm Tính Nghiêu liền kéo hai người bọn họ vào quán bar. Toàn bộ
quán bar cũng bởi vì có ba người bọn họ mà đỡ vắng vẻ hơn, do bởi khung cảnh ở
đây chưa bao giờ đặc sắc, tiếp viên lại trang điểm quá đậm. Cũng đáng tiếc, mỗi
người khi đến thì đều cao hứng, nhưng lại mất hứng mà về.
Lòng dạ Diêm Tính
Nghiêu đều ở lại Diêm trang, đối với những cô gái này, anh làm như không thấy.
Mà hai người Tôn, Triệu thì vì tâm tình đại ca không tốt, nên bọn họ cũng chẳng
hứng thú gì, kỳ thật, nhìn một hồi các cô gái kia, bọn họ cũng không tiêu hóa nổi.
“Có phải những người
rơi vào lưới tình đều hồn tiêu phách tán như thế kia không?” Triệu Phi hết lòng
tin vào uy quyền, không quan tâm đến chuyện luyến ái, cho nên đối với việc đại
ca rơi vào lưới tình cảm thấy tiếc nuối và khó hiểu. Anh cũng cho rằng tuyệt mỹ
Vương Ninh Hinh không giống những cô gái bình thường, nhưng… nếu để yêu thì sẽ
chẳng còn đáng mặt đàn ông nữa, thống khổ không yên, anh nguyện cả đời này
không cần cô gái.
“Dẹp đi, cậu hỏi
tôi, tôi hỏi ai? Có điều… hẳn là thế!” Tôn Duy Ma nâng nâng kính mắt, có vẻ chần
chừ, anh cũng chưa yêu bao giờ, tuy vậy dẫu chưa ăn thịt lợn nhưng cũng không hẳn
chưa từng thấy qua. “Cái gọi là anh hùng không qua được ải mỹ nhân, nghe uy lực
của tình yêu đủ để con người thần hồn bát đảo, lý trí biến mất hoàn toàn. Có điều
bệnh tình của đại ca đã nghiêm trọng rồi, chẳng qua chỉ là hai ngày thiếu vắng
chị hai mà thôi, vậy mà cả người đã không còn một chút sức lực, so với người ta
thất tình còn nghiêm trọng hơn. Thật không dám tưởng tượng vạn nhất có một ngày
chị hai đột nhiên quyết định dứt tình mà đi, đại ca có thể sống sao!”
“Không thể nào chứ?”
Triệu Phi bị dọa đến nhảy dựng lên, nói: “Chị hai thoạt nhìn tuy lạnh lùng,
nhưng khi đối nhân xử thế lại rất ôn nhu thiện lương, cũng không phải là người
đứng núi này trông núi nọ.” Từ việc cô thay Đoạn Chi làm chủ, thậm chí thiếu
chút nữa bị ăn một dao, có thể thấy được cô là người trọng tình trọng nghĩa.
“Cho nên ta chỉ nói
vạn nhất a!” Tôn Duy Ma trợn mắt nhìn anh, kéo lấy Triệu Phi đi ra ngoài, “Đi
thôi, từ lúc uống rượu đến bây giờ, bụng đói muốn chết rồi.”
Vương Ninh Hinh
đang ngủ say, chỉ cảm thấy như có con gì đó cắn trên mặt, lại hất đi không được,
buồn bực mở mắt ra: “Nghiêu?! Sao vậy là anh? Anh… về trước thời gian sao?” Cô
nhíu mày, tám phần là anh nhớ cô quá, cho nên ngay cả du lịch tốt nghiệp cũng
không muốn đi.
“Đúng vậy, anh rất
nhớ em, cà ngày chỉ nghĩ đến em, việc gì cũng không làm nổi, cuối cùng đành
quay về.” Anh đặt cô dưới thân không ngừng hôn lên môi cô, cái gọi là “tiểu biệt
thắng tân hôn”[1], đại khái chính là dạng này!
“Còn em, có nhớ anh
không?”
“Có điều là hai
ngày mà thôi, hơn nữa anh mỗi ngày đều gọi điện về mà!” Cô không biết nên khóc
hay cười, bệnh còn chưa khỏi hẳn, đa số thời gian đều trong trạng thái mê man,
căn bản cũng chẳng có bao nhiêu thời gian tỉnh táo để mà nhớ anh.
“Không phải hai
ngày, là sáu mươi lăm giờ!” Diêm Tính Nghiêu nhếch miệng, hai tay để cạnh hai
bên đầu của cô, nhìn chằm chằm cô, ánh mắt có chút hung ác, “Ý của em là không
hề nhớ anh? Một chút cũng không có?”
“Chà…” Cô nhu thuận
vươn hai tay lên, dùng biểu tình vô tội nói: “Người ta bị ốm. Giấc ngủ cũng hỗn
loạn, anh chẳng những không quan tâm mà lại còn mắng em.” Lệ quang đã nhòe
nhòe, cô muốn khóc.
“Anh đương nhiên
quan tâm đến em, nếu không thì vội vã trở về để làm gì.” Anh vội vàng dỗ dành,
đợi đến khi cô nín khóc, mỉm cười, mới nhỏ giọng lầu bầu nói: “Anh quan tâm em
như thế, muốn em an tâm dưỡng bệnh, nhưng em cũng đâu để ý…”
“Này…” Mắt cô đảo
quanh, đề nghị nói: “Hay là anh đi một lần nữa đi, lần này em nhất định sẽ nhớ
anh.”
“Em…” Anh buồn bực
không nói nên lời, thả lỏng thân hình, hung hăng đặt trên người cô.
Cô bị ép tới kêu ai
ái, cầu xin tha thứ nhưng không có hiệu quả, liền thi triển “Nhất Dương Chỉ” tấn
công, hại anh trốn đông trốn tây, cười ha ha. Có điều anh cũng không chịu thua,
lập tức vươn ma trảo phản kích.
Trong thoáng chốc,
Diêm trang thanh tĩnh vang lên tiếng thét chói tai của cả nam và nữ, tiếng cầu
xin tha thứ cùng tiếng cười…
******
Hai tháng sau
Buổi sáng Chủ nhật,
gió xuân mát mẻ thôi qua sân trước nhà, mang đến sức sống dào dạt, hoa viên
trăm hoa đua nở. Nghiêng tai lắng nghe, trong không khí truyền đến thanh âm chấn
động lòng người, tiếng chim hót gần gần xa xa….
Ngoài vườn, trên thảm
cỏ, Vương Ninh Hinh vui đùa cùng hai chú chó cao lớn Hàng Da và Nhị Mao, thỉnh
thoảng truyền ra tiếng cười, Diêm Tính Nghiêu ngồi ngắm nhìn đủ loại vẻ mặt yêu
kiều đùa vui của Vương Ninh Hinh.
“Thiếu gia! Có
khách tới thăm, lão phu nhân cho gọi thiếu gia.”
Diêm Tính Nghiêu đi
đến bên cạnh Vương Ninh Hinh, khẽ hôn lên trán cô nói: “Hinh nhi, em ở lại đây
chơi, anh sẽ về ngay.”
“Vậy được, anh mau
đi đi.” Cô tặng anh một nụ cười ngọt ngào, rồi lập tức cúi đầu vỗ lên đầu Hàng
Da đang không an phận. “Hư, đừng nhúc nhích, hạ thấp xuống một chút nữa đi.” Cô
đang định buộc nơ hình bướm lên đầu nó.
Diêm Tính Nghiêu
nhìn cô đầy yêu thương lắc lắc đầu, rồi cùng người hầu vội vàng rời đi, Vương
Ninh Hinh thì lại tiếp tục sự nghiệp lớn của cô.
Hàng Da, Nhị Mao là
do cô và Diêm Tính Nghiêu nhặt được khi đi dã ngoại, Lúc ấy cả hai đều rất bẩn,
theo chân Vương Ninh Hinh không chịu rời, có điều tiền tài quyền thế Diêm gia
mà nuôi chó thì đương nhiên phải là loại chó quý có giấy chứng nhận đàng hoàng,
làm sao có thể coi trọng loại chó lưu lạc này? Nhưng Vương Ninh Hinh lại dùng
ánh mắt đáng thương nhìn Diêm Tính Nghiêu, còn chưa mở miệng Diêm Tính Nghiêu
đã tự động nhờ nhân viên đem chúng về Diêm trang. Nuôi không đến nửa năm, chúng
lớn nhanh như thổi, so với Vương Ninh Hinh còn to hơn. Theo bác sĩ thú y nói,
chúng là giống chó quý.’
“Tốt lắm, đại công
cáo thành rồi.” Vương Ninh Hinh giữ Hàng Da, nhìn trái nhìn phải một hồi, mới vừa
lòng vỗ tay đứng lên.
“Úc ô…” Chúng nó là
đàn ông, buộc nơ con bướm sao có thể gặp người a! Hàng Da, Nhị Mao đứng lên đi
theo, biểu tình ủ rũ, ủy khuất.
“Sao lại bày ra vẻ mặt
thê thảm thế này? Ta muốn tốt cho các ngươi thôi, mọi người đều nói huynh đệ
các ngươi bộ dạng rất cao lớn, thực dọa người, cho nên ta mới giúp huynh đệ các
ngươi cài thiện dung mạo, xem ấn tượng của mọi người với các ngươi có khác
không. Đừng có như vậy nữa, ta cam đoan với các ngươi, hiện tại nhìn rất đẹp.”
Hàng Da phun khí,
Nhị Mao liền nằm úp xuống, cả người vô lực, ra vẻ kháng nghị.
“Các ngươi không
tin? Tốt, ta đi tìm Nghiêu nhìn xem.” Vương Ninh Hinh bị chúng nó khinh thường,
tức khí, quyết định tìm Diêm Tính Nghiêu làm nhân chứng.
Lúc trước nếu có
không cô, huynh đệ chúng nó bây giờ còn không biết lưu lạc ở đâu, bình thường
người vui đùa với chúng cũng là cô, nhưng nếu cô và Diêm Tính Nghiêu cùng ra lệnh,
thì chúng nó lại chỉ nghe anh, Diêm Tính Nghiêu kêu chúng nó làm cái gì, chúng
nó liền không chút do dự mà làm cái đó, khiến cô luôn mắng chúng nó vong ân bội
nghĩa, không có phong cách của chó, đúng là đám khinh thiện sợ ác mà!
[1] Tiểu biệt tanhg
tân hôn: đêm “gặp gỡ” sau ít ngày xa cách còn… hơn đêm tân hôn.
“Kỳ 6thật xã 65hội
bây b4giờ cũng 8rất
cởi 84mở rồi, 6cho
dù có 8bcon trước 1khi
kết c6hôn thì bthiên
hạ 6cũng chẳng 91gièm
pha, a3nhưng Thu 8cThủy
nhà 3chúng ta không d7phải là 05loại
người 61như vậy. f © DiendanLeQuyDon.comCon bé từ c0nhỏ
đã ethông minh 03ôn
hòa, 8luôn giữ e3mình
trong esạch. Lão 9phu
nhân nhìn 0mà xem…” 54Nam
Cung phu 3nhân béo a3mập
đưa 4bnữ nhi đến cetrước
mặt 13lão phu nhân, 5miệng thì d3nói
liên 13miên: “Chẳng dnhững dung 4mạo
đoan 4chính thanh 4nhã,
dáng e2người cũng 0chuẩn,
cá 7tính lại 63tốt,
muốn 3bao nhiêu 71nhu
thuận cathì có bấy 2nhiêu
thuận e2nhu …”
Gương 6mặt xinh 7đẹp của 3Nam Cung Thu 2Thủy tái 6nhợt, mắt 6nhìn xuống, 5mười ngón fcđan vào 5nhau, thần 9thái có chút 8nao núng. 20 ©
DiendanLeQuyDon.comĐối với 1hành động 5dđột ngột 3của mẹ, c6nàng dường 4như không athể tiêu dchóa nổi, ednàng hận fkhông thể dtìm ra lý f1do để rời 5đi.
Trong 6đại sảnh 13Diêm trang 8ecó rất nhiều abngười, lão 08phu nhân khí 5định thần abnhàn(1) ngồi bở chỗ angồi cố 8định, Diêm 4Tính Nghiêu fdựa vào 24ghế ngồi 6bên cạnh, ethờ ơ lạnh 5dnhạt nhìn 0vợ chồng a5Nam Cung ở 4bđối diện, fvẻ mặt a9không hiểu 7đang suy cfnghĩ gì, 7cành này 53khiến Nam 1Cung Thu Thủy 4alo lắng không 1yên.
Vợ f7chống Nam bCung cùng 3một trai, 75hai gái, cả 87nhà năm người f0đều đến 53đông đủ, fahiển nhiên 18là muốn 0gây thanh cthế để d6thủ thắng.
“Diêm ethiếu gia 2anh tuấn ectrác tuyệt 48như thế, 70khí thế eflại ngang dtàng, người 13con gái nào 6nhìn thấy 3mà chẳng dđộng tâm b1chứ? Thu f2Thủy nhà 0fchúng ta còn 98trẻ, đối 29mặt với asự theo đuổi 3của nhân dtài như Diêm 3thiếu gia, 30nó có thể 5ckhông tâm 3động sao?”
“Đúng 80vậy, đều 9là tuổi 7trẻ nhiều fnhiệt huyết, aaThu Thủy c8lại là tiểu 84cô nương eanhư hoa như c2ngọc… người fftrẻ tuổi 1hành vi khó 8tránh khỏi b1nông nổi, 46chúng ta đều dlà người 8hiểu biết, ecũng không 6phải trách aecứ gì Diêm dthiếu gia. 2c © DiendanLeQuyDon.comNhưng cho 1bdù xã hội 0này có cởi a9mở đến 5đâu, việc 8một người 3con gái chưa 3lấy chồng 14đã có thai, c3vô luận 0như thế 1nào cũng 8không thể dachấp nhận ađược, 9lão phu nhân f0thấy ta nói fcó đúng 6không?”
“Nhà 31Nam Cung chúng 3ta ở xã dhội thượng 6lưu cũng 8coi như là 6có uy tín 13danh gia vọng ctộc, đã 5xảy ra chuyện 4như vậy, 7nếu Diêm bgia không 2echo chúng ffta một câu 2trả lời 76hợp lý, 9thì mặt 5mũi nhà ta bbiết để dở chỗ 45nào?”
Lão 1phu nhân đang 8auống trà 7bnóng, nghe avợ chồng 93bọn họ aphu xướng c1phụ tùy, f6thật vất 51vả chờ 06bọn họ 2nói hết, dbà mới cất b4giọng nói, 7“Nghiêu 97nhi?”
“Không eccó khả năng!” 8dDiêm Tính 12Nghiêu ngữ afkhí kiên aquyết phủ dnhận, nhìn 99một màn etrước mắt 35cảm thấy athật nhàm fchán. Tưởng bcó thể ép 3buộc hắn dsao, không 0nhìn lại 8xem hắn là 1fai! Tuy vậy 88kỳ thực ađối với f2việc này ehắn cũng 8fcó điểm dchoáng váng.
Từ f2khi có Hinh 4nhi, hắn 2eđã sớm 93đoạn tuyệt b1sự phong alưu phóng 3túng của 39ngày xưa, e4toàn tâm 8toàn ý với 8hôn thê bảo 3cbối của chắn, cho b3dù hoa đẹp cđến đâu 4hắn cũng b1chỉ coi là fcúc dại, efcăn bản 0ckhông lọt c1vào mắt 9hắn.
Hắn easuy nghĩ đến 03nửa ngày, achỉ nhớ f8mơ hồ nàng clên giường 0avới hắn 7có vài lần, b9bất quá a2đó cũng b0là chuyện bđã lâu 2rồi, nàng 0có bầu hai e2tháng sao 1có thể là dccủa hắn?
“Sao 1blại không d4có khả năng?” aNam Cung phu 8bnhân vội 5bla lên: “Đã 8lên giường fthì sẽ có 1ckhả năng 2có đứa 1fnhỏ, dù 9có phương 46pháp tránh ethai nhưng bcũng không bđảm bảo fan toàn một 1trăm phần etrăm. Ngươi 85đừng có 2phủ nhận 9chưa từng e5chung giường 4với Thu Thủy c8nhà ta đi!”
“Diêm c8Tính Nghiêu, cdngươi với 6fchị ta thân 24mật thế dnào, rất 2nhiều đồng 4học chính bmắt nhìn e1thấy, ngươi 8phủ nhận ecũng không 4được.”
“Dám d2làm không 76dám nhận, 32ngươi rốt 66cuộc có b8phải nam 89nhân hay không?” 9dTrưởng nam dNam Cung Thu 6Ngân oán 3ehận trừng 35mắt nhìn 2hắn, đối 0với bộ f8dáng như 21không liên baquan của bDiêm Tính 6dNghiêu, cảm c3thấy tức 4giận bất 4bình, hận 77không thể 9xông lên 58đánh vào c5mặt hắn.
“Ta 7không phủ 4cnhận, ta 3đã lên 6giường với enàng vài 36lần, nhưng 2đó là chuyện 69của nửa 0năm trước, 9nếu đúng 3ecái thai kia ebthật sự clà của ta, 8thì không dphải chỉ e1có hai tháng.” 4eDiêm Tính dcNghiêu biết 01bọn họ 4chỉ diễn cfkịch mà 5thôi, lười 8biếng lườm 7Nam Cung Thu 9aNgân một ecái. Tâm dbý muốn 81bảo vệ 6em gái là bkhông sai, 1nhưng cũng 94phải nắm 3rõ người cnào gieo hạt 42thì hãy ra 51tay chứ.
“Ngươi…” 01Nam Cung Thu 9cNgân tức dbgiận định e8xông lên cđánh hắn, 6Nam Cung Thu 0Thủy vội 4avàng ôm lấy 19anh trai đang fphẫn nộ, 7vợ chồng 3Nam Cung cũng b6kích động 8ngăn cản bdcon mình.
Nam bCung Thu Thủy 0fbiết khả c4năng Diêm bbTính Nghiêu, 4akhông phải bflúc nào cũng 1nhã nhặn, c5anh trai nàng 2sao có thể dđối chọi 7lại được. 6e © DiendanLeQuyDon.comNàng từng c9chính mắt 1nhìn thấy eDiêm Tính 8Nghiêu tùy bý đánh 1mấy quyền, 19đã khiến 7cho năm tên cemuốn đánh 6lén hắn c9phải hộc 7máu, lăn 9ra trên mặt 83đất không 3đứng dậy afnổi.
“Nghiêu 73nhi đã nói dnhư thế, 65Nam Cung tiểu ethư không 1biết có 3muốn nói 1dthêm điều dgì không.” bKhông kiên 72nhẫn nổi, 5Lão phu nhân 3mở miệng 6duy trì trật dtự.
Trên 4cơ bản, 51lão phu nhân 6alà đương egia của Diêm 4gia, đối fvới việc 5này cũng akhông có a4ý kiến 49gì, chủ 7yếu cháu 77trai thích 3là tốt rồi. 2 © DiendanLeQuyDon.comNếu Nghiêu 28nhi đã quyết 0định, lão 8aphu nhân cảm 8thấy không bcần phải 4sửa đổi.
“Thu bcThủy?”
Diêm 1lão phu nhân 7lãnh đạm 3ngoài ý muốn 95của bọn 7fbọ, bọn 76họ nghĩ f2bà sẽ rất evui khi biết fdDiêm gia có 4người nối 1dõi mới 5fđúng, vợ 3chồng Nam 6Cung vốn 2định nhờ 85Diêm lão 6phu nhân bức 68hôn, nhưng 6asao lại thế 7anày…
Ánh 2mắt lập 85tức dừng blại trên 43người Nam 89Cung Thu Thủy, 4vợ chồng 02Nam Cung thì 7vẻ mặt 9lại vội 1fvàng.
Nếu 5acó thể làm cthông gia 12với Diêm 24thị, một btrong tam đại 9tập đoàn e8đứng đầu 8của Đài 94Loan, thì 9sẽ là vinh 5hạnh rất 6lớn của 80Nam Cung gia 4ebọn họ.
“Em… 8cái thai này 0đúng là bcủa anh.” e8Nam Cung Thu 2Thủy khiếp c4sợ nhìn 6Diêm tính f3nghiêu lạnh clùng kia, 1nàng thật fsự hãi sợ, anhưng việc 92đã đến 5bnước này, 5nàng không 66còn đường d2lui. Thở 4sâu, nàng 15trấn an chính 85mình. “Hai 0tháng trước, ekhi chúng ffta đến suối 56nước nóng cddu lịch tốt 9nghiệp, anh d5còn nhớ 7không?”
“Nhớ 6thì sao?” 27Diêm Tính 1Nghiêu vẫn 85đứng im enói.
“Ở ecđó, hôm 8sau, anh uống 4say, cho nên…”
“Kế atiếp không 3phải cô 44định nói, data say nên fđầu óc dkhông tỉnh atáo, đến e1nhầm phòng, f5lại không 3cần thận 16lên giường bcvới cô? aLoại kịch c0bản này 0mà cũng có a8thể diễn 1sao?” Diêm 8Tính Nghiêu e5xùy một e5tiếng, “Đêm fđó đúng 7là ta uống 09say, đáng btiếc là 27có người 9đưa ta về aphòng, không 72thể có chuyện 4nhầm phòng d9được, 7cho nên…”
“Anh 74không nhầm 8phòng, là eem… tự d6em đi tìm danh.” Nàng 9không nghĩ 39việc dũng 4ccảm theo eđuổi tình 5yêu là sai, dnhưng dưới 98ánh mắt 29kinh hoàng 2ecủa mọi 75người, nàng 54vẫn không 90tự chủ 7eđược gục bađầu xuống, 1fchợt nhịn 2không được 40liền giải a6thích cho 9hành động ecủa mình: 2“Em không 22phải cố 8cý cùng anh… 56như vậy, 77em… em chỉ 8hi vọng có 8thể nói 0chuyện với 83anh, xem có dbthể thay 9dđổi mọi 7chuyện hay cakhông… em 0thực sự 56rất yêu e7anh!” Nàng 18nói xong liền 51khóc nức 5nở, bộ cdáng cầu b7xin khiến 00người ta 7cthương xót, akhông đành a2lòng trách abmắng.
“Nói bchuyện? Lúc 15trước là 71ngươi tự 5dnguyện làm 2bạn tình 2của ta, vốn a4đã hết d2rồi, hơn 3nữa đã achia tay nửa 8cnăm, bằng fcái gì ngươi 8dám tới 4atìm ta nói 74chuyện?” eNam Cung Thu bThủy không 18phải Hinh 2nhi của hắn, 0khóc đến 1chết hắn 4cũng không dđể ý, engược lại 4nàng lại 18không cảm 6cthấy thẹn, 88làm hắn 50tức giận. 2f © DiendanLeQuyDon.com“Cô đúng ethật đê c1tiện, đừng ftưởng dùng cnước mắt 9là có thể ccgạt được 28ta.”
“Em fthật sự dđi tìm anh, fđêm đó 9đúng lúc 22em rời đi, 6thì gặp 8vài bạn 60học của d2anh trước 0cửa, bọn dchọ đều dcó thể làm 9chứng. Hơn 0nữa anh say bcnhư vậy… f3đêm đó 44khi anh ôm eem, miệng avẫn gọi 83tên Vương 4Ninh Hinh, 0em nghĩ… 31em nghĩ anh 7fcoi em là 5cô ấy, cho 9nên mới… 5mới có thể…”
“Thu 4Thủy!” dThanh âm kinh 5ngạc vang flên.
“Ngươi 6elà tiện 54nhân, rốt 3cuộc có 3abiết đến 7hai chữ xấu chổ hay không?” faDiêm Tính 07Nghiêu tức 85muốn phát dđiên.
“Em…
chỉ 84là… em yêu 97anh, em thật 0sự yêu anh…” dSau khi thừa 0nhận trước dánh mắt a4của mọi fngười, nàng 7khóc òa lên.
“Ừm, 5hành vi của 7Thu Thủy… 7không tốt 7lắm, bất fquá, nếu aeđã xảy 7ra rồi, dthì…” c9Vợ chồng 6Nam Cung hiện 1tại chỉ 9among Diêm 1gia xem trọng 6đứa nhỏ 7mà hứa 79hẹn một 2câu.
“Không 42có khả 14năng! Vợ 8ta chỉ có emột, đó 1phải là acVương Ninh 18Hinh, cho d9dù Nam Cung 0eThu Thủy 6có mang thai 9với ta đi 2nữa, ta 1anói cho ngươi 4biết, tuyệt fđối không a2có khả e2năng lấy 9loại con c0gái vô sỉ 9này.” Diêm 77Tính Nghiêu 53tuyệt tình 6nói, lấy cánh mắt 4bức người 4lướt qua alàm họ 7sợ hãi.
Nam fCung Thu Thủy 2những gì fnên nói fđã nói, fgiờ không 0muốn nghĩ 1đến chuyện 3anày nữa, 2hạ thấp abngười xuống f8buồn bã, 4hắn vẫn c6tuyệt tình 99như thế!
Quá fxấu hổ 7lại thêm cdthất vọng, 26nàng nấc 64lên một 4tiếng khóc elớn, che 8mặt chạy 2ra ngoài, 81người nhà 6cNam Cung cũng f8kích dộng avội vàng e3đuổi theo. 8 © DiendanLeQuyDon.comHiện tại bcthân thể 8của Thu 0bThủy không 36tốt, ngã 6nhẹ cũng 39không chịu 5nổi a!
“Nghiêu…” 2Tiếng nói 81Vương Ninh 63Hinh êm ái 0mơ hồ truyền 46đến, “Anh 7xem này, bfHàng Da không cngoan, không d6nghe lời 88em nói…”
Trong 8chốc lát, 7aDiêm Tính 86Nghiêu chấn 9động, nhìn fchung quanh a2trong đại 19sảnh, ánh bmắt lạnh 5alùng lại 3bvô tình, f7nghiêm lệnh 43nói: “Chuyện 22này dừng 6aở đây, 7bđừng để f9lộ ra cho cngười thứ 0dhai biết!”
Mọi 4người rùng 53mình, cùng c8đáp: “Dạ!”
(1) 5Khí định fdthần nhàn: bckhí tức 6ổn định, 1thần sắc 03thư thái, 9sắc mặt 7fkhông thay 95đổi