“ Em là đồ con lợn, anh tự biết tránh!” Anh cau mày trách Tô Niên Niên
một câu, Cố Tử Thần lạnh lùng liếc nhìn Diệp Tư Vân, “ Bà có tư cách gì
mà động tay?”
Diệp Tư Vân cực kỳ tức giận, không muốn cũng phải
gào lên: “ Quả nhiên là đứa con mà Ân Lan San con đàn bà đê tiện đó sinh ra! Đều vô liêm sỉ như mụ ta, còn cả mày, loại con gái không biết vô
liên sỉ, ngủ bừa bãi với đàn ông? Một chiếc xe bus mà cũng muốn vào cửa
nhà họ Cố à.......”
Bốp----
Một cái bạt tai tát mạnh lên mặt bà ta, Diệp Tư Vân đau đớn hét lên, bị lực mạnh của bạt tai đó hất ngã xuống đất.
Giày cao gót đứng không vững, bà ta ngã mạnh xuống đất, trên mặt vẫn còn dấu vết của bạt tai hằn lên, đau nảy đom đóm mắt.
Cả sảnh lớn im lặng, Cố Ngôn Chuẩn đờ đẫn nhìn Cố Tử Thần, không ngờ cậu thật sự ra tay.
Tô Niên Niên bị dọa cho nắm chặt lấy gấu áo ánh, Cố Tử Thần cau mày, dường như cảm nhận được sự bất an của cô, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng cô.
“
Con và Niên Niên là đúng hay sai, cũng không đến lượt bố phê phán.” Lạnh lùng buông ra một câu, Cố Tử Thần ôm Tô Niên Niên, đi ra khỏi nhà hàng, để lại mọi người ù ù cạc cạc đứng đó.
Tô Niên Niên mặt mày méo
xệch nhìn cảnh tượng thảm hại đằng sau, lần này xong rồi, không chỉ phá
hỏng tiệc đính hôn, Cố Tử Thần đến mẹ mình anh cũng đánh, kỹ thuật diễn
của cô khiến buổi tiệc tan tành.
Cố Tử Thần đưa cô vào trong xe, đột nhiên nhớ ra gì đó, lại dìu cô dậy, ngại ngùng hỏi: “Em không sao chứ?”
Tô Niên Niên biết anh hỏi xem cô ngã có bị thương không, có điều vừa nãy
ngã quả thật quá kỳ lạ, cho nên cô lắc đầu nói, “ Không sao, em không
vấn đề gì.”
Cố Tử Thần nửa tin nửa ngờ nhìn lại cô lần nữa, thở dài, vòng qua xe rồi lên xe, ngồi vào ghế lái.
(/)
“ Xin lỗi.”“ Xin lỗi.”
Hai người cùng lúc nói ra câu nói này, lại cùng lúc sững sờ.
“ Tại sao lại nói xin lỗi tôi, là tôi diễn thái quá, xin lỗi.......” Tô Niên Niên ấp úng nói.
Vừa nãy diễn xuất quá nhập tâm, còn nói mang thai đứa con của người ta, là
quá nhiệt huyết, mẹ của Cố Tử Thần không chịu nổi cũng là điều đương
nhiên.
“ Đâu có, là tôi xin lỗi em, không nên để em đến cùng
tôi.......bọn họ nói những lời đó em đừng để ý......” Cố Tử Thần có chút buồn bực.
“ Tôi còn lâu mới để ý, bị mắng một câu cũng không đến nỗi mất miếng thịt, có điều anh đánh mẹ anh, sẽ không sao chứ?” Tô Niên Niên lo lắng người khác sẽ chụp lên đầu anh là kẻ bất hiếu.
Cố Tử Thần cười khẩy, “ Bà ta không phải mẹ tôi, Niên Niên, mẹ tôi là Ân Lan San, không phải Diệp Tư Vân.”
Tô Niên Niên có chút nghi ngờ, trước đây Cố Tử Thần đều giấu trong lòng, không dễ dàng nói ra như thế.
Có điều cô không hỏi kỹ, mà là xót xa cầm điện thoại từ trong túi ra, mở thẻ nhớ ra kiểm tra lại.
“ May là không bị vỡ, nếu không anh phải đền cho tôi, đây là tai nạn lao
động.....” Tô Niên Niên lí nhí nói, nhìn điện thoại của mình không sao
mới yên tâm, cười tít mắt nói: “ Tôi giúp anh rồi, anh có phải đến lúc
giúp tôi rồi?”
Cố Tử Thần nheo mày: “ Ồ, em muốn tôi giúp thế nào?”
Tô Niên Niên cười nói, “ Anh không phải quên rồi đấy chứ? Tôi liều mạng mà vì quân tử, vì anh tôi đến mang thai cũng nói ra........”
Cố Tử Thần bật cười, đột nhiên ghé sát lại gần mặt Tô Niên Niên, trầm giọng hỏi: “ Tôi còn muốn hỏi em, con là của ai, hả?”