Tiếng kêu đau đớn của Tả Tư Hàn gọi giật ba người lại.
Đường Dư sắc mặt sa sầm, một tay túm lấy cổ áo của Tả Tư Hàn, giơ nắm đấm thẳng vào mặt hắn.
Mấy năm này cậu vì Tô Niên Niên mà chưa đánh ai, nhưng hôm nay, cũng vì Tô
Niên Niên, cậu có cảm giác kích động muốn đánh Tả Tư Hàn.
Hắn suýt chút nữa đã hại chết Tô Niên Niên.......
Nếu như không phải khi cậu mua cho Tô Niên Niên đồ ăn vặt, có nhìn thấy
bóng Tả Tư Hàn kéo cô vào tòa nhà dạy học, hậu quả sẽ như thế nào?
Đường Dư đánh người với cách không cần giữ mạng, Tả Tư Hàn bây giờ không còn
sức lực chống đỡ, mấy phút sau đã bị Đường Dư đánh cho thâm tím mặt mày.
Tô Niên Niên nhìn mà hãi hùng, đang định ngoảnh mặt đi thì một bàn tay đã che trên mắt cô.
“ Đừng nhìn.” Giọng nói ấm áp của Cố Tử Thần vang lên bên tai, “ Anh đưa
em về, nghe lời, bây giờ bắt đầu đếm từ một trở đi, đếm đến 100 thì tất
cả mọi chuyện đều là quá khứ rồi.”
Tô Niên Niên đã bị dọa cho hoảng hồn, mơ hồ gật gật đầu.
Cố Tử Thần chẳng buồn nhìn Tả Tư Hàn sống hay chết, cõng Tô Niên Niên đi xuống lầu.
Từ nhà ông Cố nội nói xong mấy lời đó, cậu đã có dự cảm không lành, thế là sai người để mắt hành động của Tả Tư Hàn.
Từ sau tối hôm qua rời khỏi nhà họ Tô, lái xe đến trường, một mình dừng xe châm thuốc hút.
Cả đêm không ngủ, hút không biết bao nhiêu bao thuốc, khi nhận được điện
thoại nói Tả Tư Hàn kéo Tô Niên Niên lên sân thượng, cậu cảm thấy đến
tay mình cũng bắt đầu run rồi.
Bãi đỗ xe cách tòa nhà dạy học không xa, khi cậu lao lên tòa nhà, thì Đường Dư cũng chạy đến.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, không ai nói gì.
Đường Dư tiện tay cướp cây gậy đánh bóng chày của người đi đường, hai người cùng lúc lao lên trên.
Khi nhìn thấy Tả Tư Hàn muốn đẩy Tô Niên Niên từ trên sân thượng xuống,
Đường Dư nháy mắt Cố Tử Thần, hai người rón rén tiến lên, tranh thủ lúc
Tả Tư Hàn không để tâm, Đường Dư không nể nang mà cho một gậy, Cố Tử
Thần lao lên đón lấy Tô Niên Niên.
Nhưng khi nghe thấy câu nói đó của Tô Niên Niên, Đường Dư sững người.
Khoảnh khắc đó, cậu biết mình thua rồi.
Tình yêu chưa bao giờ phân người đến trước kẻ đến sau, người Tô Niên Niên trước nay thích cũng không phải cậu.
Cô nhớ mong, chờ đợi, khoảnh khắc sống chết người đầu tiên nghĩ đến, vẫn là người khác....
---- ----
Tô Niên Niên bò nhoài trên lưng của Cố Tử Thần, nhắm mắt lại, khẽ lẩm nhẩm đếm.
“ 1, 2,....3....”Khi đếm đến 100, cô run run lông mi, lại đếm lại từ đầu, giọng nói càng lúc càng run hơn, đến cuối cùng thậm chí còn nghẹn ngào
mang theo tiếng khóc.
Cố Tử Thần đi không nhanh, im lặng nghe cô
đếm đi đếm lại, khi nghe thấy Tô Niên Niên cố kiềm chế tiếng khóc, mở
miệng khẽ nói: “ Muốn khóc thì khóc đi, anh sẽ không cười đâu.”
Em có thể cố giả vờ mạnh mẽ trước mặt toàn thế giới, nhưng ở bên cạnh anh, em có thể làm chính mình.
Tô Niên Niên không trả lời, mà ôm chặt cổ Cố Tử Thần. Thiếu niên rõ ràng
cảm nhận được, từng giọt nước mắt khẽ rơi trên bờ vai anh, nóng đến toàn thân đều đau.
---- ---
Cố Tử Thần đưa Tô Niên Niên đến
bệnh viện, kiểm tra toàn thân không có gì đáng lo ngại, bác sĩ kê cho cô ít đơn thuốc an thần, dặn dò cô chịu khó nghỉ ngơi.
Tô Niên Niên như con thỏ bị kinh động, từ đầu đến cuối luôn nắm lấy tay áo của Cố Tử Thần.
“ Cô gái, cô kéo tay bạn trai cô như thế, cậu ấy làm sao lấy được thuốc
cho cô?” Bác sĩ vẫn luôn nghĩ hai người là đôi tình nhân tình cảm ân ái, không kiềm được buột miệng nói.
Tô Niên Niên nghe xong, đáng
thương buông tay áo Cố Tử Thần ra, nhưng Cố Tử Thần lại nắm lấy tay cô,
giọng nói dạt dào tình cảm: “ Mình cùng nhau đi.”