Tô Niên Niên sắp phát khóc rồi, chuyện gì xảy ra thế này!
Cô dùng lực vùng vẫy, vừa đánh lại vừa cắn, Cố Tử Thần cau mày, giữ chặt hai
tay cô lại, dựa vào sức lực mà đè chặt Tô Niên Niên.
Sâu xa trong lòng Tô Niên Niên dâng lên cảm giác xấu hổ, không phải vì đánh không
lại Cố Tử Thần, mà là.......tư thế này quả thật quá bá đạo!
“ Anh làm gì thế? Không phải muốn nói chuyện sao, bây giờ lại phạm quy à!” Tô Niên Niên gào lên, Cố Tử Thần đổi một góc khác thoải mái hơn, chầm chậm nói: “ Không thế này em có chịu nói chuyện với anh không?”
(/)
Tô Niên Niên im lặng, cụp mày xuống, không đấu mồm với anh nữa.
Cố Tử Thần thong dong nhìn cô, đợi lâu như thế, con lợn này cuối cùng cũng không nhe nanh múa vuốt, im lặng rồi.
Trong đầu vẫn còn vang lên câu nói của Tô Niên Niên.
“ Ngựa tốt không nhai lại cỏ, mình sẽ không ở bên cạnh anh ta........”
Từng chữ từng câu, đều như chọc vào đúng chỗ đau nhất chỗ mềm nhất trong đáy lòng.
Từ trước đến nay không phải ngôn ngữ có lực sát thương, mà là người đó nói ra, tổn thương bạn nhất.
“ Anh và Doãn Sơ Hạ không có quan hệ gì, chưa bao giờ muốn đính hôn với
cô ta, cũng không muốn ở bên cô ta.” Cố Tử Thần mở miệng giải thích,
nhưng lại bị Tô Niên Niên ngắt ngang, “ nếu như anh muốn nói cái này,
thế thì chúng ta có thể kết thúc bây giờ được rồi!”
Cố Tử Thần
cau mày, “ Hồi đó chia tay với em, là anh không đúng. Dù cho có gì khổ
tâm trong lòng, đều là lỗi của anh. Niên Niên, có thể tha thứ cho anh,
đừng giận anh nữa........”
“ Tôi không giận anh.” Tô Niên Niên lí nhí nói, mắt Cố Tử Thần sáng lên, “ Thật sao.......?”
“ Tại vì tôi không để ý.” Câu nói cuối cùng khiến tim Cố Tử Thần đột
nhiên rơi xuống mức thấp nhất, “ Quá trình không quan trọng, kết quả đã
ra rồi, chúng ta đều phải đón nhận, không phải sao?”Thần sắc Cố Tử Thần phức tạp, muốn giải thích, nhưng lại không có cách nào nói ra được.
Anh phải nói thế nào? Tại vì sợ bố đẻ của mình hại chết bố cô không đủ, còn sẽ hại chết cô nên mới chia tay với cô sao?
Tổn thương vì tổn thương, cũng vẫn là tổn thương.
Việc này vốn dĩ là lỗi của anh, anh muốn Tô Niên Niên tha thứ cho anh, nhưng lại không thể nói ra tất cả chân tướng, tình hình lại càng rơi vào bế
tắc.
Anh nghe thấy âm thanh của mình đang hỏi: “ Em có thích anh không?”
Lông mi Tô Niên Niên run rẩy, không kiềm được chớp chớp: “ Đương nhiên không thích rồi! ai thích một người đàn ông cặn bã mà đá mình chứ! Bệnh thần
kinh à?”
Yết hầu Cố Tử Thần khẽ động, câu nói đó quả thật giống
như đá nặng nghìn cân đè xuống. Trong tim anh, nặng nề khó có thể gánh
được.
Anh nhìn khuôn mặt Tô Niên Niên đang ở rất gần, đối với anh mà nói, giống như cả thế giới ở trước mắt anh.
Nhưng, thế giới này luôn đẩy anh ra, dùng toàn lực để đẩy. Anh thử đuổi theo, thử cướp lại, nhưng vẫn càng lúc càng xa.
Tâm trạng Tô Niên Niên trở nên buồn bực, cô không muốn thừa nhận mình nói dối, nhưng cô là người có lòng tự trọng.
Có lẽ Cố Tử Thần là nhất thời muốn quay lại theo đuổi cô? Sau đó chẳng
được bao lâu, lại một câu chúng ta chia tay đi, cô còn muốn ngốc ngếch
mà khóc đến sáng sao?
Mỗi người đều có giới hạn của mình, giới
hạn của Tô Niên Niên chính là, khi cô không có được cảm giác an toàn,
tuyệt đối sẽ không đón nhận bất cứ một ai.
“ Cần nói đã nói xong rồi chứ, anh nặng quá, mau dậy đi.” Tô Niên Niên đẩy Tô Niên Niên ra, bí bức nói.
Ngẩng đầu nhìn, cô còn chưa nói thêm gì nữa, khóe mắt Cố Tử Thần đã hơi đỏ
lên, cúi đầu cắn vào xương quai xanh của cô một cái, giọng nói run rẩy
đáng sợ: “ Tô Niên Niên, tại sao em lại vô tình như thế?”