Không biết vì sao, Tô Niên Niên nhìn thấy bóng dáng anh, lại cảm thấy có tâm trạng mơ hồ nhen nhói trong tim.
Cô hít một hơi thật sâu, xuống lầu đi về phía cửa hàng tạp hóa.
Cố Tử Thần nhìn thấy cô, ngăn cô lại ngay: “ Em là đồ con lợn, không ở trên lầu nghỉ ngơi còn xuống làm gì!”
Tô Niên Niên cảm nhận được dường như từ trong lời nói của anh mang theo sự quan tâm, sau đó lại bắt đầu tự dằn trách mình suy nghĩ ảo tưởng quá.
“ Em đi mua mỳ.” Cô thật thà nói ra, vòng qua Cố Tử Thần tiếp tục đi về phía trước.
Cố Tử Thần cau mày, nhìn bóng cô càng ngày càng gầy hơn trước, trong lòng thầm tự trách bản thân.
Cô bình thường đều ăn mấy thứ này sao.....sao có thể tự chăm lo được cho mình chứ.....
Thực ra Tô Niên Niên với mấy người bạn cùng phòng bình thường cũng thích ăn
đồ ngon, nhưng thi thoảng có lúc hứng lên muốn ăn mấy thứ kiểu mỳ gói
rồi canh tê cay gì đó, đến nỗi khiến Cố Tử Thần còn có suy nghĩ sai lầm
như thế.
Tô Niên Niên chưa đi được hai bước, đã bị Cố Tử Thần kéo cổ áo giật lại.
Mắt cô trợn tròn, năm nào rồi mà mỗi lần đều bị kéo giật lại dễ dàng như thế chứ.
Có điều liếc mắt nhìn thấy đôi chân dài đến giữa eo cô của Cố Tử Thần, cô lựa chọn im lặng.
“ Sao thế, anh muốn ăn không? Em có thể mua giúp anh một hộp mì!” Tô Niên Niên nghiêm túc hỏi, không ngờ Cố Tử Thần nghe xong càng xót xa hơn.
Anh thà để mỗi ngày mình ăn, còn hơn để Tô Niên Niên như thế.
Thế là, Cố Tử Thần gọi điện đặt cho Tô Niên Niên những món cô thích ăn, còn không quên dặn: “ Phiền tìm cho tôi một nhân viên phục vụ nữ mang đồ
đến.........uhm đúng mang lên tận trên lầu, ký túc bọn họ không để nam
sinh vào, số phòng bao nhiêu à.....đợi chút......” Anh đưa điện thoại
vào bên tau Tô Niên Niên, “ Đọc số phòng em cho họ.”
Tô Niên Niên ù ù cạc cạc đọc số phòng mình, Cố Tử Thần tắt điện thoại, “ đợi lát nữa là có đồ ăn rồi, em cố chịu đi.”Tô Niên Niên muốn nói rằng mình không hề đói, nhưng không bật ra được,
cười gượng nói: “ Cố Tử Thần, em phát hiện con người anh cũng ngọt ngào
đấy chứ.”
Cố Tử Thần không nói gì, vẫn cay mày, cuối cùng cho tay vào túi quần, theo thói quen tìm thuốc lá.
Tô Niên Niên nhìn thấy anh lấy ra gói thuốc đã hút hết một nửa, ho lên một tiếng: “ Hút thuốc có hại cho sức khỏe, anh hút ít thôi.”
Động
tác của Cố Tử Thần hơi sững lại, lại cất thuốc vào, dặn dò Tô Niên Niên: “ Lên lầu đi, ở dưới hơi lạnh, việc Tả Tư Hàn anh sẽ giải quyết.”
Tô Niên Niên ngoan ngoãn gật đầu, quay người đi vào, đi được vài bước
ngoảnh đầu nói một câu: “ Anh cũng về đi, bị cảm lạnh sẽ không tốt đâu,
bye bye!”
Cô không biết có phải Cố Tử Thần đang đợi cô, hoàn toàn là ý lịch sự nói, không ngờ Cố Tử Thần nghe lời cô quay người rời đi.
Tô Niên Niên ở đằng sau nhìn theo bóng anh.
Đi được một nửa, Cố Tử Thần thò tay vào túi lấy ra bao thuốc, vứt vào
thùng rác bên cạnh đường, đồng thời trong lòng đang tính toán kế hoạch.
Suy nghĩ hồi lâu, anh cười đau khổ nhớ đến câu nói của Trần Nguyên: Cậu
nghe Niên Niên như thế, sau này liệu có biến thành ông chồng nghe vợ
không?
Anh can tâm tình nguyện, có thể chịu được.
--- ---
Tô Niên Niên lên lầu chưa đến một lúc, đã có người gõ cửa phòng, mang đến một túi đồ ăn, khiến cả phòng mắt tròn mắt dẹt.
Nọa Nọa vừa ăn thịt vừa nói: “ Niên Niên, cậu không phải làm hòa với Cố kiêu ngạo đấy chứ?”
“ Sao lại nói thế!” Đậu Đậu cốc vào đầu Nọa Nọa một cái, “ Cái gì mà gọi
kiêu ngạo chứ, phải gọi Cố nam thần!” Nói mà vẫn là biểu cảm háo sắc đó.