“ Cô ấy không thích ăn thịt.” Cố Tử Thần nghiến răng nghiến răng nghiến lợi nói một câu.
Diệp Tinh Vũ vô tội gãi gãi đầu: “ Nhưng mà thịt ngon, Niên Niên, cậu có ăn không?”
“ Ngon đương nhiên phải ăn rồi!” Tô Niên Niên không để tâm nói, thế là
mọi người xung quanh phát hiện, sắc mặt Cố Tử Thần tối sầm như muốn dọa
người khác.
Tô Niên Niên thấy có gì đó không đúng, rụt rụt cổ,
Diệp Tinh Vũ nói nhỏ với cô: “ Anh gần đây sao thế, có phải tâm trạng
không tốt không?”
“ Không biết, không quan tâm anh ta, chúng ta
đi ăn cơm đi!” Tô Niên Niên và Diệp Tinh Vũ nắm tay thành nắm đấm rồi
chạm vào nhau.
Đậu Đậu kéo soái ca 1m86 đến nói chuyện cùng, “
nào nào nào, mình giới thiệu với các cậu một chút, đây là Từ Việt học hệ pháp luật.”
Ngôn Mặc Sênh sắc mặt không vui, hừm một tiếng, ngoảnh đầu đi.
Cậu vốn cho rằng Đậu Đậu giống như trước đây sẽ đến nói chuyện cười đùa với cậu, không ngờ chờ cả buổi, chả thấy biểu hiện gì, ngược lại vừa quay
người đã nhìn thấy Đậu Đậu đang nói chuyện vồn vã với tên ngốc đó, tức
chỉ muốn kéo Đậu Đậu đi rồi đánh cho một trận!
Thẩm mỹ gì chứ?
Mặc dù cậu không cao bằng tên ngốc đó, nhưng vẫn còn đẹp trai hơn hắn
ta! Hừm! Hoàng Đậu Đậu chính là tên ngốc hạng nặng!
Tô Niên Niên nhìn cũng thấy đau đầu, nói một câu dẹp chiến trường hỗn loạn này: “ Mọi người cùng đi ăn cơm đi........”
“ Được thôi!” Tất cả mọi người đều đồng thanh trả lời, chỉ là trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
--- ---
(/)
Mọi người tìm một quán ăn Tứ Xuyên, khi gọi món Cố Tử Thần lật menu, điềm nhiên nói: “ cá chua ngọt, canh chua cay.”
“ Sườn chua ngọt, rau chua cay, khoai tây sợ chua cay.....” Ngôn Mặc Sênh không chịu thua kém, cùng gọi theo.
Diệp Tinh Vũ nhăn mặt: “ Anh, Tiểu Sênh Sênh, hai người định cho ăn chua đến chết sao? gọi gì mà toàn món liên quan đến dấm.....a...răng em cũng
thấy ghê.”
Cố Tử Thần và Ngôn Mặc Sênh cùng trừng mắt nhìn: “ Làm sao? Không phục à?”
Diệp Tinh Vũ lập tức cúi đầu giả bộ ngoan ngoãn.
Đợi rau bưng lên, Tô Niên Niên và Đậu Đậu đều muốn bịt mũi, chỉ cảm thấy trong không khí khắp nơi đều là mùi chua cay.
Từ Việt quan tâm rót cho hai người cốc nước trắng, cười rất dịu dàng, “ Các cậu không cảm thấy hai người họ đang ghen hay sao?”
“ Còn lâu ấy, hai tên đàn ông thì ghen cái gì chứ.” Đậu Đậu lớn tiếng
nói, Tô Niên Niên cũng biểu thị không tin, người lạnh lùng như Cố Tử
Thần sao mà ghen được chứ?
Cố Tử Thần và Ngôn Mặc Sênh nghiến răng, đúng là tên 1m86 này đáng ghét, mồm mép càng lúc càng giống đàn bà!
Ăn xong bữa cơm ghê đến tận răng, Tô Niên Niên đau khổ đi vào nhà vệ sinh, khi đi ra, ở bệ rửa tay nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“
Uhm, em biết rồi, tình yêu, anh cũng chăm sóc tốt cho bản thân
nhé.....uhm, cuối tuần này em sẽ đến gặp anh có được không, không cần
phải mua túi cho em, em đủ dùng rồi, ha ha, tình yêu, anh đối với em
thật tốt......” Giọng nói nhỏ nhẹ chuyển đến, khiến người ta dễ liên
tưởng đến một từ: vợ bé.
Nhưng giọng nói đó Tô Niên Niên quen đến nỗi không thể quen hơn được nữa, cô kéo cánh cửa phòng bên cạnh, quả
nhiên ở bệ rửa tay nhìn thấy mặt Tống Dư Hi.
Tô Niên Niên nhìn
một lượt khắp người cô ta, chiếc váy dài Dior số lượng có hạn, cộng thêm túi xách và chiếc điện thoại màu hoa hồng, từ đầu đến chân phải vượt
qua năm chữ số đằng đuôi.
Cô đương nhiên không tin Tống Dư Hi tự mua cho mình, thế là lạnh lùng châm biếm một câu, “ Lợn ca đối với cậu tốt thật đấy.”
Thần sắc Tống Dư Hi có chút hoảng loạn, nhưng rất nhanh bình phục lại, cao
ngạo nói: “ Tôi với Chúc Thành chẳng có quan hệ gì, xin lỗi, tôi đã có
bạn trai rồi.”