Tập kế sách này nói cặn kẽ làm thế nào đón sinh nhật cùng bạn trai, từ
quà tặng cho đến bữa ăn rồi đến phần giải trí---đánh dấu xong, Tô Niên
Niên cực kỳ rầu rĩ.
Bạn gái như cô rốt cuộc có xứng đáng với chức danh không, cô không hề nghĩ đến những điều này.
Sau khi down kế sách đó về, Tô Niên Niên quyết định về nhà sẽ nghiên cứu tỉ mỉ.
Cố Tử Thần liếc mắt nhìn cô, luôn cảm thấy bạn gái của mình có gì đó khác thường.......
Hàng xe nối đuôi nhau phía trước cuối cùng cũng bắt đầu di chuyển, giao
thông thông suốt, Cố Tử Thần nhấn chân ga, phi về hướng Dụ Thành.
Về đến nhà, Tô Niên Niên lén lút đẩy cửa, chỉ sợ bị mẹ phát hiện lại tống đến nơi khỉ ho gà gáy đó.
Kết quả là, Sở Tố Tâm đang nấu cơm trong bếp, nghe thấy động tĩnh liền đi
ra xem xem, Tô Niên Niên bị dọa cho giật nảy mình lùi lại một bước, rồi
ngân ngấn nước mắt nói: “ Mẹ yêu, con về rồi......con nhớ mẹ quá.”
Sở Tố Tâm cũng rơm rớm đỏ mắt, bề ngoài bà muốn Tô Niên Niên đi rèn luyện
trải nghiệm cuộc sống, thực ra lo lắng nhất cho Tô Niên Niên cũng là bà.
Sở Tố Tâm hừm một tiếng, kiêu ngạo quay người.
Tô Niên Niên thấy thế, rõ ràng là mẹ không hề giận mà! Vội vàng nở nụ cười tươi tắn bước lên trên: “ Mẹ, con đói quá, có gì ăn không ạ, mẹ xem,
con đói đến nỗi gày đi rồi này.........”
Sở Tố Tâm ngán ngẩm lắc lắc đầu, đi vào bếp làm mấy món cho con gái bảo bối.
--- ---
Mặt trời lặn xuống, Dụ Thành được bao phủ bởi một tầng hào quang tối tăm ảm đạm, bên đường vô số những chiếc đèn cùng sáng lên, cả thành phố chìm
trong màu sắc sặc sỡ.
Đường Dư từ trong Huỳnh Hỏa Chi Sâm bước ra, trong túi là tiền lương làm thêm tháng này.
Sau khi bố cậu qua đời, công ty bảo hiểm có bù đắp một khoản tiền, nhưng
toàn bộ đều bị nhà chú hai của cậu lấy đi mất. Trên danh nghĩa nói là
thay cậu bảo quản tuổi vị thành niên, nhưng thực tế những năm này không
đưa cho cậu một xu nào.
Đường Dư không phải loại người oán trời
trách người mà ngày nào cũng đến nhà chú hai cậu đòi tiền, mà là tự mình chống đỡ tất cả. Từ hồi tiểu học đã bắt đầu tìm việc làm thêm, mặc dù
khổ một chút, nhưng trước nay cậu chưa từng oán trách điều gì.
Về đến nhà, trong căn nhà ẩm thẩm có một người phụ nữ đẫy đà đứng ở đó,
nhìn thấy cậu vội vàng bước lên, còn nhiệt tình hỏi: “ Tiểu Dư à, hôm
nay sao lại về muộn thế, đã ăn cơm chưa?”
Đường Dư vẻ xa cách, nhưng vẫn lễ phép gật đầu chào bà ta: “ Thím hai!”
Người phụ nữ béo này là vợ cả của chú hai, chanh chua ngoa ngoắt, đôi mắt
xếch thường xuyên lườm người khác, bình thường thích nhất là lợi dụng
người.
“ Ai ya, thím hiếm khi đến, cháu cũng không nói mời thím
vào nhà ngồi sao!” Thím hai này thường xuyên to mồm lớn tiếng ngoài
đường.
Đường Dư cũng chẳng có thiện cảm gì với bà ta, không quan tâm vẻ hống hách của bà ta, hỏi: “ Có việc gì không ạ?”
Đôi mắt xếch của thím hai xoay chuyển, nhìn ra Đường Dư cũng chẳng có thiện cảm gì với bà ta, bà ta cũng chẳng để ý, đi thẳng vào vấn đề, nói: “
Tiểu Dư, thím biết cháu cũng chẳng dễ gì, nhưng chú hai cháu gần đây
trên đường đưa hàng gặp tai nạn, bây giờ còn nằm trong bệnh viện, trong
nhà đều dựa vào một mình ông ấy kiếm tiền, nghỉ đông thím còn phải cho
Sảnh Sảnh, Xuyến Xuyến, tiểu Long đăng ký lớp phụ đạo, chớp mặt lại sắp
đi học còn phải đóng học phí cho bọn trẻ..........cho nên, Tiểu Dư, cháu có thể cho thím mượn chút tiền được không?”
Đường Dư cau mày,
không phải nói nhà thím hai có sạp hoa quả mỗi ngày đều kiếm ra tiền, ít nhất nhà họ bao nhiêu năm cũng phải có khoản tích góp, cần gì đến tìm
một đứa học sinh như cậu mượn tiền chứ? Có đáng cười hay không?
“ Cháu lực bất tòng tâm.” Đường Dư buông mấy chữ, tránh qua thím hai, chuẩn bị vào nhà.