Bệnh viện.
Khóe mắt Tô Niên Niên đỏ lên, Lam Luật ngồi xuống bên cạnh cô, giọng nói rầu rĩ, nói cho cô chuyện mấy ngày gần đây.
“ Công ty gần đây có chút hỗn loạn, đặc biệt là nhà họ Cố lại vô hình
trung đang chèn ép chúng ta. Mẹ cháu mỗi ngày đều rất bận, rất nhiều lúc đến thời gian nghỉ ngơi cũng không có, lúc họp cũng có thể ngủ được.
Thời gian trước chẳng dễ gì mới bàn xong dự án hợp tác với nhà họ Tả,
không ngờ......” Giọng nói Lam Luật trở nên mạnh mẽ, “ Không ngờ bọn họ
trong công ty làm trò khuất tất, thay xà đổi cột, dùng vật liệu kém
nhất, khiến tòa nhà đổ sụp, công nhân chết và bị thương mười mấy người!
sự cố sau khi xảy ra, còn đổ hết lỗi về phía chúng ta!”
Tô Niên Niên im lặng nghe, thỉnh thoảng vai khẽ động.
Những điều này cô không hề biết.
Mỗi ngày Sở Tố Tâm quay về, đều giả bộ như không có chuyện gì, khiến cô luôn cho rằng, quản lý một công ty rất dễ dàng.
Không ngờ bà lại khiến sức khỏe mệt mỏi như thế!
Lam Luật cúi đầu xem tin tức mới và cổ phiếu, mắt cụp xuống.
Ông không nói, Tô Niên Niên cũng biết chắc chắn là cổ phiếu lại rớt xuống rồi.
Chỉ hai ngày, cổ phiếu nhà họ tô đã hạ xuống 20%, mà còn có xu hướng tiếp
tục rớt xuống. Rất nhiều doanh nghiệp cũng không xem trọng nhà họ Tô,
cho nên cổ phiếu càng có xu hướng xuống thấp.
“ Niên Niên, con
không sao chứ?” một giọng nam ấm áp vang lên, Tô Niên Niên ngẩng đầu, là Trần Doãn Hoa cầm chiếc cạp lồng đi đến.
Tô Niên Niên lắc đầu,
cô biết Trần Doãn Hoa bây giờ không chỉ xử lý việc công ty nhà họ Trần,
còn phải tiếp đỡ cục diện hỗn loạn này của nhà họ Tô, lại phải chăm sóc
Sở Tố Tâm, cô không thể để ông lo lắng thêm cho mình.
“ Con ăn
chút cơm đi, chú đi xem mẹ con thế nào.” Trần Doãn Hoa xoa xoa đầu cô,
quay người đi vào phòng bệnh, bước chân nặng nề, có thể nhìn ra ông cũng rất mệt mỏi rồi.
Tô Niên Niên ngồi ở bên ngoài phòng bệnh hồi lâu, cuối cùng đến Lam Luật cũng không trụ được về trước, cô vẫn ở đó đợi.
Nếu như phải nói nơi mà cô ghét nhất, đó nhất định là bệnh viện.ở đây, cô mất đi người thân quan trọng nhất trong cuộc đời.
bây giờ, mẹ của cô cũng ở đây........
Tô Niên Niên cảm thấy trong lồng ngực nhói đau, đứng dậy đi vào nhà vệ
sinh, dùng nước lạnh xoa lên mặt, tự thầm bảo mình: phải kiên cường,
phải chống cự. Mới kiềm chế được không để nước mắt rơi xuống.
---- ----
Đường Dư hát một bài lại đến một bài, vạn người cùng hát hòa với cậu, cảnh tượng hết sức hoàng tráng.
Chỉ là từ lúc biểu diễn cho đến kết thúc, người mà cậu muốn đợi lại không hề đến.
Nọa Nọa, Đậu Đậu, Mộ Dung Sam ba người đều đến, còn nhiệt tình hò reo cả buổi, nhưng cậu không hề có cảm giác vui.
Trong phòng nghỉ, cậu không nén được gọi điện cho Tô Niên Niên, nhưng lại không có ai nghe.
Cậu lo lắng Tô Niên Niên xảy ra chuyện gì, lại sợ Tô Niên Niên không hề
muốn đến xem cậu biểu diễn, bối rối mãi cả buổi, người quản lý Lạc Dương thấy tâm trạng cậu thấp thỏm, trầm mặc nói: “ Đường Dư, đây là điểm
khởi điểm cho sự nghiệp của cậu, cậu không thể phá hỏng nói!”
Đường Dư cụp lông mi dài, khẽ nói: “ Em biết rồi.”
Lần nữa bước lên sân khấu, cậu hát thêm mấy bài tình ca da diết.
Rất nhiều năm sau, có rất nhiều nhà âm nhạc đánh giá cao lần biểu diễn này
của Đường Dư, đều khen cậu, giọng hát rung động lòng người, nhưng trong
sâu xa đã nhen nhóm sự tuyệt vọng trong lòng.
Bọn họ không biết, khoảnh khắc đó, Đường Dư thật sự tuyệt vọng.
Hy vọng đó dần dần tan vỡ, đau khổ, có lẽ là sự giày vò đau đớn nhất của đời người trong nhân gian.