“ Niên Niên, cậu ấy làm tất cả đều là vì em, cậu ấy chọn con đường cô
độc nhất. Em có thể sẽ trách cậu ấy làm tổn thương em, nhưng trên sự
thật, cậu ấy là vì bảo vệ em đấy.” Giang Mộ cười nói xong, trong lòng
thực ra cũng rất khâm phục Cố Tử Thần.
Cậu cô đơn và vinh quang, đến cuối cùng đổi lại tất cả, sao có thể khiến người khác không phục được chứ.
Thần sắc Tô Niên Niên thay đổi liên tục, trong lòng cô luôn coi Giang Mộ là thầy giáo, cho nên những lời anh nói cô đều tin.
Cô bây giờ chỉ là có chút khó chịu.
Cho nên Cố Tử Thần không phải âm hồn không tan mà là người tốt rồi.
Vậy mà cô còn nói bao lời đau lòng như thế, cứ nghĩ đến thái độ của mình đối với Cố Tử Thần, Tô Niên Niên lại càng khó chịu.
“ Em, em.” Cô lắp bắp mãi cả buổi cũng không biết nói gì, Giang Mộ lại
cười, “ nếu đã không trách cậu ấy, thì đối xử tốt với cậu ấy, đợi hai
người kết hôn, thầy nhất định sẽ đến tặng hai người một phong bao lì xì
to.”
Anh biết Tô Niên Niên có hiểu lầm với Cố Tử Thần, thế là muốn dùng chiêu này, để giúp Cố Tử Thần.
Chỉ cần Tô Niên Niên hạnh phúc là được, tình cảm của anh thế nào cũng không còn quan trọng nữa.
Tô Niên Niên bị nụ cười ấm áp của anh khiến cho cô thấy ngại, đúng lúc
thức ăn cũng đem lên, vội vàng bảo Giang Mộ ăn nhiều chút.
Cô vừa ăn rau vừa cười ngốc ngếch, Giang Mộ nhìn ra, đó là nụ cười hạnh phúc, anh cắn cắn môi, cố nén nỗi đau trong lòng xuống.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Tô Niên Niên cầm lên xem, là số của Cố Tử Thần, ấn nút nghe.
“ Niên Niên, em đi đâu thấy, anh đến nhà em đón em đi học.” Trong điện
thoại chuyển đến giọng nói trầm ấm dễ nghe của Cố Tử Thần.
Tô Niên Niên: “ Thầy Giang quay về Dụ Thành, em và thầy đang ăn cơm. Sao anh lại đi sớm thế?”
Cố Tử Thần vuốt vuốt mũi, ngượng ngập nói: “ Không phải muốn ăn chực nhà
em một bữa sao, làm gì mà khó khăn thế, em đang ở nhà hàng nào, anh đến
đón em.”
Tô Niên Niên nói địa chỉ, sau đó tắt điện thoại.Giang Mộ cười hỏi, “ Cố Tử Thần?”
Tô Niên Niên nét mặt hơi ửng hồng, gật gật đầu.
Ăn cơm được một nửa, Cố Tử Thần liền lái xe đến, nhìn thấy hai người đang ngồi ăn cơm, con ngươi không kìm được nheo lại.
Ồ, dám ăn cơm với người đàn ông khác sau lưng anh, con lợn này gan to quá đấy.
Anh không khách sáo ngồi xuống bên cạnh Tô Niên Niên, Tô Niên Niên nhìn
thấy anh cắn cắn môi, bộ dạng không biết nói gì, cuối cùng mượn cớ nói, “ em đi nhà vệ sinh.”
Cố Tử Thần nghi ngờ nhìn cô chạy mất hút về phía nhà vệ sinh, cảm thấy Tô Niên Niên giống như đang né tránh anh vậy.
Anh lại làm sai gì sao?
Giang Mộ nhếch môi, Cố Tử Thần ngồi trước mắt anh lúc nào cũng là dáng vẻ
thiếu niên già trước tuổi, thi thoảng nhìn thấy cậu lộ ra biểu cảm mà
nam sinh có, khiến anh bất giác mỉm cười.
“ Em Cố, tôi đã giúp em giải thích việc tại sao em chia tay với Niên Niên rồi, em không cảm
thấy nên nói lời cảm ơn tôi sao?” Giang Mộ chậm rãi cười nói.
Cố Tử Thần hơi sững, cau mày: “ Thầy nói gì với cô ấy rồi?”
Sâu xa trong lòng cậu, vẫn có chút không tin tưởng với Giang Mộ.
Giang Mộ thuật lại vài câu vừa nãy nói với Tô Niên Niên, sắc mặt Cố Tử Thần dần dần mới giãn ra.
Sau khi nghe xong, cậu hừm một tiếng nói: “ Không ngờ thầy cũng sẽ nói dối.”
Giang Mộ không cho là đúng: “ Tôi chỉ là chọn nội dung mà Tô Niên Niên muốn
nghe để nói, lại nói dù cho là nói dối, đó cũng là lời nói dối có thiện
ý, tóm lại còn hơn một vài người nói dối làm tổn thương người khác
nhiều.”
Cố Tử Thần kiêu ngạo ngoảnh đầu, mãi hồi lâu, mới bật ra câu: “ Cảm ơn thầy.”