Người Tình Của Hotboy

Chương 147: Chương 147: Cố Tử Thần, Anh Là Đồ Cầm Thú!(2)




Tô Niên Niên mệt rã rời, cú ngã nhào như thế mà vẫn chưa tỉnh, thẩm chí còn điều chỉnh lại tư thế ngủ trong lòng Cố Tử Thần, ôm chặt eo cậu mà ngủ ngon lành.

Cố Tử Thần bí bức không biết làm sao.......

(/)

Cậu muốn đẩy tay của Tô Niên Niên ra khỏi eo mình, Tô Niên Niên trong mơ cũng giống như đang tranh với cậu vậy, ra sức nhất quyết không buông tay, còn chẹp chẹp miệng cứ như đang mơ giấc mơ đẹp vậy.

Cố Tử Thần cảm nhận sâu xa được có gì đó bất lực ở đây, đành phải dửng dưng với tư thế cứng đờ này, để mặc Tô Niên Niên nằm trong lòng cậu mà ngủ.

Hừm....hừm....

Tô Niên Niên nằm mơ một giấc mơ cực kỳ đẹp.

Trong mơ cô nằm trên đám mây màu trắng mềm mại, phong cảnh đẹp tuyệt vời, bên cạnh còn có một người bưng trà rót nước cho cô, quỳ gối khom lưng, nhìn kỹ, đó lại là Cố Tử Thần bình thường lạnh lùng băng giá cực độ.....

A ha ha~ Cố Tử Thần, anh cũng có ngày hôm nay à! Tô Niên Niên ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Cố Tử Thần nghe thấy tiếng cười của cô, nhíu mày lại.

Giấc mơ đẹp chẳng kéo dài được bao lâu, Tô Niên Niên liền tỉnh lại, nhưng lại giật mình khó hiểu.

Tiếp xúc ấm áp phía dưới là cái quỷ quái gì thế! Trong lòng bàn tay là chiếc eo không có chút thịt thừa là cái quỷ quái gì thế! Còn nữa còn nữa! Tại sao cô lại nhào vào lòng Cố Tử Thần chứ!

Cô nhớ mình vừa nãy còn làm bài tập cơ mà!

Âm mưu! Đích thị là âm mưu!

Cô ngay lập tức giãy nảy lên, chỉ vào mũi Cố Tử Thần, lắp bắp nói: “ Cố Tử Thần, anh là đồ cầm thú! Anh........tại sao anh có thể lợi dụng tôi, tranh thủ cơ hội là không đúng........tại sao tôi lại ở trong lòng anh........”

Cố Tử Thần vuốt vuốt cánh tay đang tê của mình, nét mặt nghiêm nghị: “ Tô Niên Niên, cô làm rõ tình hình chưa, tôi còn muốn hỏi cô, tại sao cô lao vào lòng tôi?”

Lượng tin tức trong lời nói này hơi nhiều so với mức quy định, mặt Tô Niên Niên lập tức đỏ bừng lên, cảm thấy lời anh ta nói có đạo lý, nhưng sao cô lại chủ động mà lao vào lòng anh ta chứ!

Cô cứng mồm nói: “ Không thể nào, chính là anh lợi dụng tôi, hừ!”

Cố Tử Thần nheo mày, đột nhiên đứng dậy, đưa tay ấn Tô Niên Niên xuống đất, giọng nói gằn xuống: “ Cô nói tôi lợi dụng, là kiểu này sao?”

Tô Niên Niên: “!!!”

Hai lông mày của cậu gần như nhíu sát vào nhau, cơ thể đè trên người Tô Niên Niên, nặng đến nỗi khiến cô có chút thở không ra hơi.

Thình thịch thình thịch ----

Tim Tô Niên Niên đập liên hồi, mặt đỏ giống như con tôm hấp chín, lông mi không ngừng chớp chớp, giống như không dám tin cảnh tượng trước mắt.

Dùng lực nhắm chặt mắt lại rồi lại mở ra, Tô Niên Niên hiểu ra rồi, đây không phải mơ, mà là hiện thực.....

Cố Tử Thần đè trên người cô rồi!

“ Biết sai chưa?” Giọng nói đầy cám dỗ vang bên tai cô, phải hơi nóng vào tai cô.

Tô Niên Niên gật đầu ngốc nghếch.

Nhìn thái độ nhận lỗi cầu thị của cô, Cố Tử Thần không trêu chọc cô nữa, đứng thẳng người dậy, còn không quên kéo Tô Niên Niên dậy, chỉ vào bài tập trên bàn: “ Tiếp tục viết.”

Tô Niên Niên ngơ ngẩn viết tiếp bài tập.

Nhưng chưa được bao lâu, cô đột nhiên ý thức được, tại sao mình phải nhận sai chứ!

Cô sai ở đâu thế!

Hừ...... Cố Tử Thần quá đáng sợ, sau này cô không dám dây đến anh ta nữa......

Đối với việc lợi dụng Tô Niên Niên, biểu hiện của Cố Tử Thần có lý chẳng sợ, ung dung tự tại.

Dù sao, là cô ấy tự bổ vào nhào vào lòng mình, mình chẳng qua chỉ là đợi đổi vị trí, nhào lại mà thôi.

Tô Niên Niên đáng thương đấu không lại với cậu, chỉ có thể đẩy bài tập đó lại, lí nhí nói: “ Bài này làm thế nào.......”

Có con sói đuôi to lòng dạ đen tối cười thầm nham hiểm, ve vẩy lắc lư cái đuôi đằng sau mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.