Khu du lịch vùng núi này vẫn chưa được khai phá, vẫn còn mang hơi thở
quê mùa, có điều người dân nơi đây lại rất nhiệt tình hiếu khách, Tô
Niên Niên giống như con gấu trúc bảo vật quốc gia vậy, được người trong
làng đến tham quan ngắm nghía không biết bao lần.
Buổi tối không
điện, chỉ có thể đốt nến; buổi sáng không nước, chỉ có thể đi gánh; Tô
Niên Niên sống ba ngày như cách biệt hoàn toàn với thế giới loài người,
quả thật sắp sụp đổ rồi.
Tô Niên Niên sống ở nhà trưởng làng, trẻ con trong làng cũng được nghỉ đông, cộng thêm mùa đông không bận việc
gì, ban ngày hầu như đều tụ tập ở nhà trưởng làng.
Tiếp xúc mấy
ngày, Tô Niên Niên phát hiện có những đứa trẻ đúng là chẳng dễ dàng gì,
đa phần đều không có tuổi thơ, mỗi ngày đi học đều phải leo đường đồi
núi trắc trở đến đến lớp.
So sánh mới thấy, cô ở Dụ Thành sống cuộc sóng hoàn toàn như ở thiên đường vậy.
Cô cầm một cuốn truyện rách nát đọc cho bọn trẻ nghe, những đôi mắt to tròn ngây thờ đều nhìn cô, nghe rất chăm chú.
Đọc truyện xong, Tô Niên Niên bắt đầu kể cho bọn chúng nghe về thế giới bên ngoài, kết quả càng kể càng lan man, kể đến móng giò, kể đến vịt quay,
khiến những đứa trẻ phải chảy cả nước miếng.
Tô Niên Niên xoa xoa bụng dẹp lép của mình, trong lòng thầm nuốt nước mắt vào trong.
Bữa cơm thường ngày trong núi rất đơn giản: khoai lang! Khoai lang! Khoai lang!
Ở đây địa thế hiểm trở, đất đai cọc cằn, cây nông nghiệp gì đó sống không nổi, chỉ có thể trồng khoai lang, khoai tây gì đó.
Mỗi hộ gia đình mùa này chỉ thu hoạch được khoai lang.
Tô Niên Niên ăn liên tiếp ba ngày sắp ăn đến phát ói rồi, hơn nữa khoai
lang không no lâi, ăn chưa được một lúc lại thấy đói rồi.
Mặt
trời xuống núi, những đứa trẻ tụ tập nhà trưởng làng đều tản về, Tô Niên Niên một mình cô đơn ngồi ở bậc thềm trước cửa, nhìn trời đầy sao.
Không khí ở đây rất trong lành, không giống như bầu trời đầy khói bụi của
thành phố, mà là những vì sao sáng lấp lánh trên trời cao.
Tô Niên Niên chán nản bắt đầu đếm sao, đếm mãi cuối cùng cũng chóng mặt hoa mắt --- đói.
Con trai Tiểu Bảo của nhà trưởng làng cầm một củ khoai lang nướng ra: “ Chị, ăn tối đi.”
Tô Niên Niên mệt mỏi đón lấy, không thể không ăn, không ăn thì cũng phải nhịn thôi.
“ Chị, chị nhớ nhà phải không?” Tiểu Bảo trầm tư, giống như một người lớn hỏi cô vậy.
“ Uh, cực kỳ nhớ.” Tô Niên Niên ầng ậng nước mắt cắn miếng khoai, ảo tưởng trong tay là miếng gà rán thơm phưng phức.
Càng nghĩ càng đói, cô cảm thấy mình sắp khóc òa lên rồi, hỏi: “ Tiểu Bảo, bình thường nhà các em gọi điện thế nào?”
Tiẻu Bảo gãi gãi đầu: “ Bình thường bọn em đều lên cây để gọi, chị biết trèo cây không?”
“!!!” Tô Niên Niên như có sét đánh ngang tai, “ Có thể gọi sao? a a a a mau bảo cho chị làm thế nào để gọi!”
Tiểu Bảo nói đơn giản với cô, ý là chỉ cần đứng ở nơi đủ cao là có thể nhận
được tín hiệu, mà trong cả làng nới có kiến trúc cao nhất, chính là cây
cổ thụ trăm năm trước cửa nhà trưởng làng.
Tô Niên Niên trèo cả
buổi cũng không trèo lên được, cuối cùng Tiểu Bảo phải bắc thang lên cho cô, cô mới miễn cưỡng trèo lên được một nhánh, nhưng vẫn không gọi
được.
Tiểu Bảo ở bên dưới gọi với lên: “ Chị, em đưa cho chị cái sào tre, chị giơ lên cao một chút nữa!”
Tô Niên Niên sa sầm mặt mày, Tiểu Bảo đưa cho cô một cái sào tre, cô treo
điện thoại trên cành tre đó, nghĩ đi nghĩ lại, gọi cho Cố Tử Thần đầu
tiên.
Cô mở loa ngoài, ra sức giơ cành tre đó lên cao, điện thoại lúc tậm lúc tịt, qua mấy giây sau, cuối cùng cũng có giọng nói quen
thuộc vang lên.
Ngay sau đó, điện thoại có người nghe, vẫn là giọng nói đó, “ Tô Niên Niên?”