Sau khi uống canh của Sở Tố Tâm liên tiếp ba ngày, Tô Niên Niên vẫn với
sắc mặt yếu ớt, dường như một trận gió cũng có thể thổi cô gục ngã vậy.
Còn Cố Tử Thần......khụ khụ, vào tối hôm kể chuyện trước khi ngủ cho Tô
Niên Niên, bị Tô Niên Niên chỉ vào mũi cười chế giễu: “ Ha ha ha, Cố Tử
Thần, anh chảy mãu mũi rồi a ha ha, anh không phải là có suy nghĩ gì đen tối đấy chứ, la la la.”
Mặt Cố Tử Thần tối sầm lại, im lặng cầm khăn giấy lau máu mũi.
Cho nên nói em cảm thấy anh đang vì ai chứ........hay là em cảm thấy lực
sát thương của canh mẹ em hầm không đủ lớn? Cố Tử Thần trong lòng thầm
nghĩ.
--- ---
Sức khỏe Tô Niên Niên không có gì trở ngại,
nhưng cần tĩnh dưỡng một thời gian ngắn, Sở Tố Tâm đi đến trường xin
nghỉ một tháng cho Tô Niên Niên, sau đó rời khỏi Giang Thành về nhà
dưỡng bệnh.
Sợ Tô Niên Niên có trở ngại tâm lí, Sở Tố Tâm còn mời bác sĩ tâm lý về theo dõi cho Tô Niên Niên, kết quả bác sĩ tâm lí đến
nửa ngày đã ngoảnh mông đi.
“ Con gái bà cực kỳ khỏe mạnh! Nhưng tôi cảm thấy nếu như tiếp tục như thế, có thể sẽ trở nên không khỏe mạnh!”
Tô Niên Niên ở đằng sau cười ha ha, biểu cảm đắc ý diễn kịch thành công.
Sở Tố Tâm lắc đầu ném một chiếc gối: “ Còn còn khiến bác sĩ tức mà đi rồi! còn không mau xem sách, lát nữa Cố Tử Thần tan học sẽ đến phụ đạo cho
con!”
Tô Niên Niên cầm sách lên, giả bộ chăm chỉ xem.
Từ
sau khi về nhà, mỗi ngày của cô đều ăn cơm, uống thuốc, ngủ, đợi Cố Tử
Thần về sẽ phụ đạo cho cô, nhân tiện giúp cô giải quyết các loại canh bổ dưỡng cổ quái của Sở Tố Tâm, tháng ngày qua đi rất thú vị, cô cảm thấy
còn ý nghĩa hơn đi học.
(/)
Đặc biệt là biểu cảm dửng dưng như không của Cố Tử Thần khi uống canh, khiến cô có cảm giác có người
đàn ông này đúng là rất tuyệt.
Được bạn trai như thế, còn cầu mong gì hơn!Vừa tan học, Cố Tử Thần bỏ hết tất cả các hoạt động xã hội, lái xe về nhà.
Chào hỏi Sở Tố Tâm, cậu lên lầu, đẩy cửa ra, Tô Niên Niên đang cầm cuốn truyện tranh chăm chú xem.
Nghe thấy động tĩnh, Tô Niên Niên nhanh chóng giấu vào chăn, sau đó lật sách ra vẻ nghiêm túc xem, tất cả động tác đều trơn tru.
Ngẩng đầu nhìn, sau khi phát hiện Cố Tử Thần, cô cười cười, lại lấy truyện tranh ra tiếp tục xem.
Cố Tử Thần nheo mày: “ Đây là điều em nói với anh, ở nhà vất vả đọc sách
chăm chỉ học hành, vì tổ quốc vì nhân dân phục vụ sao?” Cậu lấy điện
thoại ra, trên QQ là ảnh Tô Niên Niên chụp cho cậu xem bảo đảm mình chăm chỉ học hành.
“ Hì hì.........” Tô Niên Niên cười ngại ngùng, “ Thực ra em chỉ xem một lúc.........thật đấy, chỉ một lúc thôi.”
Cố Tử Thần hừm một tiếng: “ Là xem cả buổi chiều chứ gì?”
Tô Niên Niên ngoan ngoãn ngậm mồm, biết đấu mồm với cậu cũng chẳng có kết
cục gì hay, lập tức giải bộ mềm yếu: “ Em đói quá, muốn ăn táo.”
Cố Tử Thần biết cô là cố ý chuyển chủ đề, nhưng cậu vẫn đi gọt táo cho cô.
Tô Niên Niên đắc ý gặm táo, Cố Tử Thần đẩy mấy quyển vở đến trước mặt cô,
Tô Niên Niên tò mò hỏi: “ sao anh lại có vở năm hai của bọn em? Còn ghi
chép cẩn thận như thế?”
“ Không phải anh ghi, là Diệp Tinh Vũ.” Cố Tử Thần giải thích.
“ Woa!” Tô Niên Niên ngạc nhiên, “ Nhị Vũ tốt như thế à, cậu ấy không phải đến vở của mình còn không ghi sao?”
Cố Tử Thần hừm một tiếng lạnh lùng: “ Có lẽ là buồn chán thì ghi cho em
thôi, em đừng có mà ảo tưởng, lấy sách toán ra đây, tiếp tục nói về bài
hôm qua......”
Hứ, đúng là tên đàn ông hẹp hòi.