Tô Niên Niên quệt qua mép, cầm cặp sách chạy ra ngoài, vẻ mặt lo lắng nhìn xung quanh, nghĩ xem có thể bắt xe đến trường được không.
Trả lời cô, chỉ có mấy tiếng chim kêu lích chích.
Tô Niên Niên mặt đầy thất vọng, nhăn trán lại, tối qua Trần Doãn Hoa lái
xe đến, cô nhớ ra khỏi khu biệt thự có bến xe bus. Dù sao cũng đã muộn
rồi, ngồi xe bus vẫn còn hơn ngồi xe mẹ.
Nghĩ như thế, Tô Niên
Niên đeo balo chạy ra ngoài. Gặp phải mấy con chim non đang dừng bên
đường, đột nhiên tung cánh bay lên, một chiếc Porsche màu đen từ trong
hầm gửi xe bên cạnh lao ra, Tô Niên Niên giống như nhìn thấy cứu tinh
vậy, hớt hải chạy lên trên.
“ Cốc cốc” Tô Niên Niên gõ gõ vào cửa
sổ xe, mãi một lúc sau, cửa sổ xe mới chầm chậm trôi xuống, lộ ra khuôn
mặt sắc lạnh như tạc tượng của thiếu niên bên trong.
Đó là chàng soái ca bên cạnh, Cố Tử Thần .
Tô Niên Niên nhìn anh cười hì hì. “ Anh cũng đi đến trường phải không, Cố
...., bạn học Cố.” Trí nhớ cô không tốt, khoảnh khắc đó nhất thời không
nhớ ra tên của cậu .
Cố Tử Thần lạnh lùng trừng mắt nhìn cô hai
giây, dường như muốn tìm gì trong nụ cười đó, nhưng bị nụ cười ngọt ngào của Tô Niên Niên khiến cô đau mắt, cộng thêm đôi mắt trong veo đó của
cô, Cố Tử Thần hừ nhẹ một tiếng, không nói câu gì nhìn thẳng phía trước.
Anh chẳng nói câu gì, nhưng Tô Niên Niên biết anh đồng ý rồi. Cô lập tức kéo cửa xe, ngồi vào trong.
Cố Tử Thần khởi động xe, lao đi với vận tốc rất nhanh.
Tô Niên Niên vuốt vuốt ngực, nhìn tình hình có lẽ là kịp, vui vẻ âm ử ngân nga bài hát.
Hát thôi còn chưa đủ, cô thuận tay ấn nút âm nhạc trên xe, lập tức trong xe vang lên âm nhạc vui vẻ, náo nhiệt như cái chợ vỡ.
Trước mặt Cố Tử Thần như tối sầm lại, anh biết không nên để nha đầu này lên
xe của anh, cảm thấy Tô Niên Niên ầm ĩ khiến anh phát nhức đầu.
“
Tắt đi” Âm thanh nghiến chặt bật ra từ hàm răng của Cố Tử Thần , Tô Niên Niên nhếch nhếch môi, nhìn anh là biết nếu không tắt đi có lẽ mình sẽ
phải xuống xe, vẻ không cam chịu tắt nhạc đi.
Chẳng vui chút nào, giống như một ông già vậy, đây là lời bình luận trong lòng Tô Niên Niên đối với Cố Tử Thần .
Có điều thần kinh cô cũng quen rồi, kéo cửa sổ xe một mình chán nản ngắm nhìn phong cảnh.
“ Đóng lại”, Cố Tử Thần cau mày, Tô Niên Niên trợn mắt nhìn anh, “ Tôi hóng gió thì sao chứ, cái người này. A này.”
Lời còn chưa dứt, Cố Tử Thần đã ấn nút, cửa sổ xe từ từ đóng lại.
Tô Niên Niên lườm một cái, hừm, cô vẫn nên ngồi yên đi.
Còn Cố Tử Thần chán ghét Tô Niên Niên thêm một tầng sâu nữa, vừa nãy bên
ngoài, trên con đường đó toàn là hoa dành dành, anh bị bệnh dị ứng phấn
hoa, ngửi thấy mùi thơm đó là cả người đã khác lạ rồi.
Anh chắc chắn không hợp nổi với Tô Niên Niên.
Kỹ thuật lái xe của Cố Tử Thần rất tốt, cộng thêm cách trường cao trung
Thánh Âm không xa, chưa đến 10’, chiếc xe của anh đã dừng lại, Tô Niên
Niên bước xuống xe, quan sát ngôi trường mới này.
Trường cao trung Thánh Âm là trường cao trung tư lập lớn nhất Dụ Thành, môi trường đẹp
đẽ, hiệu suất lên lớp cao, tương đương học phí cũng cao. Có thể đến
trường này học đều là con nhà giàu có, nếu không thì thành tích cũng
phải cực kỳ tốt từ hồi trung học.
Tô Niên Niên chuyển nhà, quá xa
so với trường cũ, hơn nữa Trần Nguyên cũng học ở trường này, đương nhiêu Sở Tố Tâm cũng chuyển trường cho cô.
Đối với ngôi trường mới này, Tô Niên Niên rất hài lòng, đang chuẩn bị chào hỏi Cố Tử Thần , thì nghe thấy một giọng nữ sinh lảnh lót chuyển đến. ‘ Anh Tử Thần, người ta
cuối cùng đợi được anh rồi.”