Người Tình Của Hotboy

Chương 153: Chương 153: Đánh Cờ (4)




“ Ông Cố, cháu biết kỹ thuật chơi cờ của ông cao siêu, xuất sắc, nhìn ông lại hiền từ phúc hậu như thế, tài năng phi phàm, hơn nữa hôm nay là sinh nhật của ông, ông chắc chắn sẽ thọ như Nam Sơn, phúc như Đông Hải, hôm nay thời tiết đẹp như thế, a, còn nữa còn nữa, trà của ông cực kỳ thơm ngon........” Tô Niên Niên ra sức khen ngợi, đưa tay không đánh người mặt cười, đạo lý này cô đương nhiên hiểu.

(/)

Ông Cố cười sung sướng, người có tuổi đều thích nghe lời hay, hơn nữa miệng Tô Niên Niên ngọt ngào như thế, khen khiến tâm trạng ông cũng vui hơn.

“ Nói đi, cháu có ý đồ gì thế?” Ông Cố chầm chậm hỏi, giọng nói đó khiến Tô Niên Niên nghe xong cũng phải sững người.

Cảm giác đen tối khó dò......sao mà giống Cố Tử Thần thế.....

Có điều cô vẫn cười hi fhì nói: “ Vậy thì ông nhường cháu ba quân nhé, cháu biết ông tốt nhất mà!”

“ Được, cháu đánh trước đi.”

Tô Niên Niên lắc đầu: “ Không không không, ý của cháu là, trong bàn cờ này, nhường cháu ba lần, hì hì........”

“ Tiểu nha đầu này, láu cá lắm.” Ông Cố cười cười, coi như nhận lời.

Tô Niên Niên lúc này mới thở phào một hơi, chăm chỉ đánh cờ với ông.

Cố Tử Thần vốn dĩ cho rằng cô là làm trò, không ngờ cô đúng là có hai con cờ, không kìm được nhìn con lợn này bằng ánh mắt khác.

Tô Niên Niên xuống cờ rất nhanh, không do dự, điểm này rất hợp ý của ông Cố. Hơn nữa nước cờ của cô có phong cách riêng, hai người chơi được mười phút đã khó phân thắng bại.

Ông Cố vứt bỏ vẻ xem thường trong lòng, cũng bắt đầu nghiêm túc chơi.

Quân trắng dần dần bao vây quân đen, mắt nhìn là thấy sắp vây thành tư thế lồng tròn, Tô Niên Niên bỏ đi hai quân cờ, mạnh mồm nói: “ Ông Cố, ông nói phải nhường cháu đấy! Không được hối hận!”

Ông Cố lắc đầu, không so đo với cô.

Lại chơi mấy hiệp nữa, tốc độ hạ cờ của hai người càng lúc càng chậm, thời gian suy nghĩ càng lúc càng dài, kỹ năng của Tô Niên Niên đều dùng hết rồi, vẫn không địch lại ông.

Cố Tử Thần im lặng dõi theo cô, khóe miệng nhếch lên ý cười, bưng tách trà nhấp một ngụm.

Thực ra im lặng nhìn cô như thế, cũng rất hay.

Tô Niên Niên nhất thời lơ là, lạc vào vòng vây của ông Cố, mắt nhìn là biết thua, cô nhanh tay nhanh mắt, chọn ra quân cờ mình vừa đánh lúc nãy.

“ Uhm.....cháu run tay, con này không tính.........”

Nghĩ lại việc mình đồng ý nhường cô bé ba quân cờ, ông Cố điềm nhiên đồng ý: “ Được, không tính thì không tính, có điều đây là quân cờ thứ hai rồi nhé.”

Tô Niên Niên mặt mày đau khổ chống cằm, nghĩ xem bước sau đi thế nào.

“ Khụ khụ.” Cố Tử Thần đột nhiên ho khan một tiếng, Tô Niên Niên ý thức liếc nhìn cậu, kết quả nhìn thấy cậu nháy mắt với mình, chỉ hạ cờ ở phía góc trên bàn cờ.

Giữa hai người giống như có một loại ý ngầm vô hình, không cần bất cứ ngôn từ hình dung nào, Tô Niên Niên cũng hiểu cậu nói ở đâu, lập tức đặt quân cờ ở chỗ đó.

Nét mặt ông Cố co lại, bước đi này của Tô Niên Niên không chỉ phá vòng vây của mình, hơn nữa liên kết với quân cờ trước đó, chỉ thiếu vài bước là có thể vây lại quân cờ của ông rồi.

Ông cười trêu đùa: “ Tử Thần à, làm gì có ai như cháu đi giúp người ngoài đối kháng lại ông chứ, ôi.......”

Tô Niên Niên hơi đỏ mặt, giả bộ như chưa xảy ra chuyện gì, lại đánh cờ tiếp với ông.

Càng đánh ông càng cảm thấy nước cờ của Tô Niên Niên rất quen thuộc, tiện miệng hỏi: “ Tiểu nha đầu, bố mẹ cháu là ai thế?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.