“ Uhm......màu hồng, màu trắng, màu xanh......” Tô Niên Niên đoán mò mấy đáp án, trong lòng nghĩ kiểu gì chẳng đúng một màu.
Cố Tử Thần vốn dĩ mặt không biểu cảm rõ ràng, giờ lại càng sa sầm hơn, cậu chầm chậm nói: “ Em là đồ con lợn, vừa nãy trong đài không hề có nhắc
đến Ái Lệ Ti.”
Tô Niên Niên: “.......”
“ Em là đồ bỏ đi!
Em là lợn! Đại Vương xin tha cho em cái mạng nhỏ này đi, em chỉ muốn đi
ăn bánh sinh nhật thôi.” Tô Niên Niên mếu máo cầu xin.
Cố Tử
Thần lạnh lùng hừm một tiếng, nhưng sắc mặt đỡ khó coi hơn, xem ra vẫn
bị chiêu nũng nịu này của Tô Niên Niên làm cho mềm lòng.
Doanh
nghiệp Doãn Thị là công ty giải trí lớn nhất trong nước, chiếc nôi của
biết bao diễn viên và ca sĩ ra đời, biệt thự bài trí còn khí thế hơn cả
nhà họ Cố.
Vừa xuống xe, Tô Niên Niên như bị chấn động.
Từ trang viên đến cửa biệt thự đều trải thảm đỏ, lúc này có không ít minh
tinh đứng trên đó, còn có vô số phóng viên chụp ảnh phỏng vấn, cảnh
tượng gọi là xa hoa đến cực điểm.
Từ phía xa, Tô Niên Niên còn
nhìn thấy bóng dáng của Cố Lí, anh ta mặc bộ vest màu sẫm, mái tóc uốn
lên, để lộ khuôn mặt sáng sủa ngũ quan tinh tế, đứng ở trên thảm đỏ POSE hình cho phóng viên.
“ Công ty quản lý của Cố Lí là Doãn thị à?” Tô Niên Niên khó tin hỏi.
Cố Tử Thần liếc ánh mắt nhìn cô biểu thị “ Giờ em mới biết à”, than thở
nói: “ Em không phải còn đệm đàn cho anh ta sao, đến nội tình của người
ta cũng không tìm hiểu kỹ?”
Tô Niên Niên ưỡn thẳng lưng: “ Đó là
bị mắc bẫy của anh ta, cũng không phải em can tâm tình nguyện, sao em
phải hỏi rõ ràng chứ!”
Cố Tử Thần thở dài, “ Thế em cũng chưa ký
hợp đồng với anh ta đấy chứ? Em biết đĩa mới của anh ta bán ra được bao
nhiêu tiền không, anh ta có trả tiền công cho em không? Có cho em tiền
hoa hồng không?”
Nhìn biểu cảm ngây thơ của Tô Niên Niên, cậu biết chắc chắn là chẳng được gì rồi.
Ôi, con lợn này sau này sẽ không ngốc đến nỗi bán luôn cả mình đấy chứ?
Tô Niên Niên chớp chớp mắt, hỏi: “ Thế anh ta bán bao nhiêu tiền?”
Khóe miệng Cố Tử Thần khẽ giật.
“ Anh ta là đại minh tinh, nhất định bán được rất nhiều.........” Tô Niên Niên mở điện thoại tra xem lượng tiêu thụ đĩa mới của Cố Lí, sau khi
nhìn thấy con số đáng sợ đó cô cười tươi như hoa, cười sắp ngốc rồi.
Ôi chúa ơi! Nhiều tiền như thế, cho cô một phần 1000 cũng đủ phát tài rồi! Tô Niên Niên như mở cánh cổng của thế giới mới, chỉ cảm thấy cả bầu
trời đều là hình Ông Máo màu đỏ rơi xuống.
Cố Lí đi hết thảm đỏ, lạnh lùng đi vào biệt thự, nhưng lại bị Tô Niên Niên chạy lao đến khiến anh ta giật nảy mình.
Biểu cảm hám của trên mặt Tô Niên Niên giống như có thể cào được tiền trên
người anh ta vậy, nhìn chằm chằm vào túi áo vest của anh ta.
Cố Lí nhếch nhếch miệng: “ Niên Niên, cô muốn làm gì?”
Tô Niên Niên mắt sáng như sao: “ Cố Lí, anh là đại minh tinh đúng không?”
“ uhm?”
“ Đĩa mới của anh bán rất chạy có đúng không?”
“ Uhm......đung.” Nha đầu này rốt cuộc là muốn làm gì đây?
“ Tôi là người đệm đàn bài hát chính cho anh có phải không!”
“ uh.” Cố Lí nhìn cô khó hiểu.
Tô Niên Niên mặt đầy hưng phấn đỏ ửng lên, chìa tay về phía anh ta, “ Thế
thì anh phải cho tôi tiền chứ! Cho tôi rất nhiều rất nhiều tiền mới đúng chứ!”
Cố Lí: “.........”
Anh ta lau mồ hôi lạnh, sâu xa trong lòng trào dâng cảm cảm giác tội lỗi.
Nói đi nói lại, lần trước nhất thời kéo Tô Niên Niên đến đệm đàn, hình như chưa đưa một xu tiền nào cho cô?
Hơn nữa sau đó công ty quản lý bận kinh doanh, cũng quên việc này, dẫn đến
Tô Niên Niên không nhắc, chỉ sợ đến anh ta cũng không nhớ ra.