Cậu đứng trước cửa sổ, trên người mặc bộ vest vừa vặn càng toát lên thân
hình cực chuẩn, khuôn mặt ở góc độ nghiêng cũng đủ khiến người ta cũng
phải trầm trồ.
Một dự cảm không lành lóe lên trong đầu cô, người cầu hôn không lẽ là anh ấy chứ?
Trong lòng Tô Niên Niên xót xa, nói không ra đó là cảm giác gì.
Còn chưa để cô đau lòng được hai phút, Nọa Nọa đã cuống cuồng lao ra, kéo cô vào phòng thay đồ.
Tiếng động hai người phát ra hơi to, Tô Niên Niên chột dạ liếc nhìn về phía
Cố Tử Thần , cũng không biết anh có nhìn thấy mình không.
Quần áo
vốn dĩ chuẩn bị cho người đệm đàn lại không đúng số đo của Tô Niên Niên , Nọa Nọa đành phải tìm cho cô một chiếc váy màu đen của mình.
Chiếc váy rất ngắn, chỉ có thể che đến đùi, khiến Tô Niên Niên cảm thấy cực kỳ xấu hồ, chỉ sợ bị hở.
Bên ngoài chuyển đến âm thanh huyên náo, mọi thành viên đều vào vị trí.
Tô Niên Niên im lặng ngồi vào trước đàn ở phía góc phòng, đợi nam chính
cầu hôn sau khi nói ra câu “ Lấy anh nhé” sẽ bắt đầu đánh đàn.
Trong lòng cô thầm nghĩ, nếu như người cầu hôn là Cố Tử Thần , vậy thì cô sẽ đánh bài Chia tay vui vẻ! Hừm!
Có điều nói đi nói lại, cô rốt cuộc phải để ý người đàn ông đó chứ?
Anh ta cầu hôn với ai thì liên quan gì đến cô! Dù cho anh ta muốn hôn nhân
liên kết với Doãn Sơ Hạ Tống Sơ Hạ Triệu Sơ Hạ, cũng chẳng liên qua gì
đến cô, không phải sao?
Càng nghĩ càng bực mình, Tô Niên Niên hận không thể đập vỡ chiếc đàn.
Mười phút sau, cửa hàng lại có mấy người đi vào, hai bên chào hỏi thân thiết, rồi ngồi xuống cùng nhau nói chuyện.
Tô Niên Niên nhìn thấy, Cố Tử Thần cũng ngồi ở bàn đó, tim như bị nghẹn lại ở cổ họng.
Mấy người nói chuyện một lúc, lại có mấy nữ sinh đi vào, nhưng người nhiều
quá, Tô Niên Niên chỉ nhìn thấy mấy bóng người, cũng không nhận ra được
là những ai.
Cô thầm nghiến răng, oán thán chằm chằm nhìn nhóm người đó.
Cố Tử Thần nhấp ngụm trà, ánh mắt vô tình liếc nhìn Tô Niên Niên bên đó,
Tô Niên Niên giật nảy mình vội vàng ngoảnh đầu không dám nhìn trộm.
Anh nhìn về hướng Tô Niên Niên, trầm tư suy nghĩ.
--- ---
Đợi một hồi lâu, một người đàn ông trong đó vỗ vỗ tay, nhân viên phục vụ sau bếp vội đẩy bánh kem đã chuẩn bị sẵn ra.
“ Tiêu Tiêu, anh sẽ cố mang lại cho em tất cả, nguyện năm năm, 10 năm, 50 năm, cả đời, anh đều có thể ở bên cạnh em, em đồng ý lấy anh chứ?”
Tiếng người đàn ông tình cảm vang lên, Tô Niên Niên sững người, cuống
cuồng bắt đầu đánh một bài hát lãng mạn.
Tiếng đàn ấm áp du dương, ánh nến lung linh huyền ảo, người con gái tên là Tiêu Tiêu đó hạnh phúc nhắm mắt, gật gật đầu.
Trong phòng vang lên tiếng vỗ tay tán thưởng, Tô Niên Niên cũng nhoẻn miệng cười.
Ha ha ha, người cầu hôn không phải Cố Tử Thần ! hay quá hay quá........đợi một chút, rốt cuộc cô đang vui vì cái gì chứ?
Ý thức đến vấn đề này, Tô Niên Niên liên tiếp đánh nhầm mấy nốt nhạc, may là mọi người đang chìm đắm trong bầu không khí hạnh phúc vì cầu hôn
thành công, không ai cảm nhận ra.
Chỉ là Cố Tử Thần, ánh mắt nhìn về phía cô càng lúc càng tình cảm.
Đợi đến khi kết thúc lễ nghĩa, nam chính cầu hôn Lục Thiếu vui vẻ ôm Tiêu
Tiêu, nói với mọi người: “ cảm ơn anh chị em giúp đỡ, hôm nay mọi người
chơi hết mình, mình bao trọn!”
Có một nữ sinh cười nũng nịu nói: “ Lục thiếu đúng là đại gia.....nghe nói Có thiếu gia cũng muốn đính hôn
với thiên kim nhà họ Doãn, không biết có phải thật không?”
Tô Niên Niên như bị đánh trúng vào huyệt đạo, động tác dừng lại, cắn môi, nhìn
về phía Cố Tử Thần , muốn nghe lời trả lời của anh.