Người Tình Của Hotboy

Chương 290: Chương 290: Du Xuân (12)




Tô Niên Niên hỏi xong, Doãn Sơ Hạ lập tức hoảng loạn: “ Tôi không chơi, tôi không thích kiểu vận động kích thích này.”

Khóe miệng Tô Niên Niên nở nụ cười chế giễu: “ Con người phải dũng cảm thử chứ, chơi một chút cũng chẳng làm sao, tôi nhất định sẽ đón được cậu! Thế nào, cậu không tin tôi à?”

Doãn Sơ Hạ nghĩ bụng: Tôi tin cậu mới lạ đấy!

Cô ta cười nói: “ Hôm nay leo núi hơi mệt, tôi về nghỉ trước đây, mọi người chơi đi.”

Tô Niên Niên chớp chớp mắt: “ thế thì tôi cũng về nghỉ, cùng đi nhé.”

Thái dương Doãn Sơ Hạ giật giật, không hiểu Tô Niên Niên có ý đồ gì.

Suy nghĩ của Tô Niên Niên rất đơn giản, Doãn Sơ Hạ không phải chuyên nghĩ ra những trò xấu xa đểu giả sao! thế thì đi theo cô ta, xem cô ta có thể làm được gì?

Cố Tử Thần nheo mày, muốn giúp Tô Niên Niên giải quyết, nhưng Tô Niên Niên ngăn cậu lại.

Cậu không muốn là người con gái dựa dẫm vào Cố Tử Thần mà sống, chuyện nhỏ này, cô có thể giải quyết được.

Tô Niên Niên cười tít mắt đi theo Doãn Sơ Hạ, giống như hai người bạn thân thiết vậy, “ Sơ Hạ à, chúng mình cùng về nhé.”

Mọi người đứng xung quanh giật nảy mình, chuyện gì đang xảy ra thế này! Tô Niên Niên và Doãn Sơ Hạ không phải sống chết đối đầu sao? Tại sao bây giờ quan hệ lại tốt như thế! Thế giới này đang xảy ra chuyện gì vậy!

Nhiều người nhìn như thế, Doãn Sơ Hạ đương nhiên không dễ từ chối, miễn cưỡng cười: “ Được thôi, chúng ta cùng về.”

Trên bề mặt ngọt ngào như thế, nhưng trong lòng lại căm ghét.

Tô Niên Niên không quan tâm kỹ thuật diễn của cô ta, cùng cô ta đi về.

Cô giống như chiếc kẹo cao su lúc nào cũng dính lấy Doãn Sơ Hạ, Doãn Sơ Hạ ăn cơm, cô cũng ăn; Doãn Sơ Hạ đi bộ, cô cũng đi theo; Doãn Sơ Hạ đi bệ sinh, cô đứng ở ngoài hát nói chuyện với cô ta.....

Tóm lại, bị cái đuôi như Tô Niên Niên bám theo, Doãn Sơ Hạ cũng phải hạ mình.

“ Tô Niên Niên, sau này tôi không tìm cậu gây phiền phức nữa còn không được sao!” Cô ta gian xảo nói.

Tô Niên Niên cười nham hiểm: “ Thế thì tôi tìm cậu gây phiền phức là được rồi, có đi có lại mà.”

Doãn Sơ Hạ nghiến răng, “ Cậu nhất định phải thế này sao? Có Cố nam thần còn chưa đủ, còn muốn ức hiếp người khác.”

Tô Niên Niên nghiêm mặt nói, “ tôi trước nay không hề ức hiếp người khác, trừ phi ----người khác cố tình gây hấn với tôi.”

Doãn Sơ Hạ hết lần này đến lần khác không để cô yên, cô cũng không phải cái bánh bao mềm, dựa vào cái gì mà phải nhường cô ta chứ? Đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

Doãn Sơ Hạ lúc này mới hiểu, Tô Niên Niên và Tống Dư Hi khác nhau một trời một vực, cô không phải là người dễ ức hiếp, cũng sẽ không để ý ánh mắt người khác.

Cô là vì mình mà sống.

“ Tôi bảo đảm, sau này không chĩa vào cậu, đã được chưa?”

Tô Niên Niên cũng không làm khó cô ta nữa, gật gật đầu, hai người coi như tạm hòa.

--- ---

Ngày hôm sau, Tô Niên Niên cùng với mấy học sinh nghệ thuật đi vẽ, Cố Tử Thần đi đến chỗ tên ngốc Diệp Tinh Vũ.

Diệp Tinh Vũ vốn dĩ chẳng hứng thú gì với loại hoạt động này, đã xin nghỉ ở nhà chơi điện tử, kết quả có thông báo cả khối đều đi, trong đó có Tô Niên Niên, ngồi ở nhà không yên, nhấp nhổm nhất quyết phải đi.

Biệt thự của nhà cậu ở gần núi Thanh Hà, nhưng cậu cũng là đứa hay quên đường, đường trong núi lại không dễ đi, chỉ có thể cầu cứu Cố Tử Thần.

Cố Tử Thần định không để ý cậu, nhưng Tô Niên Niên cảm thấy hứng thú: “ Đón Nhị Vũ đến đi! Đúng rồi đúng rồi, bảo cậu ấy mang cho chúng ta chút đồ ăn ngon nhé!”

Bạn gái đã nói như thế, Cố kiêu ngạo sao có thể không nghe chứ? Thế là mới sáng sớm, đã lái xe đi đón Diệp Tinh Vũ.

Khi xuống núi, mí mắt cậu nháy liên tục, mơ hồ có dự cảm không lành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.