Tô Niên Niên gật gật đầu, Cố Tử Thần lại nói với giọng chân biếm khích
bác, “ Cô tham gia hội học sinh có thể làm được gì chứ, bao ăn bao uống
chỉ biết ngốc ngếch với tỏ vẻ đáng yêu à?”
“ Cố Tử Thần....anh không nói thì sẽ chết người à....” Tô Niên Niên cảm thấy mình bị tổn thương nghiêm trọng.
Diệp Tinh Vũ không vui nói: “ Anh, Niên Niên còn lâu mới ngốc, Niên Niên,
cậu vào bộ truyền thông với mình, mình dẫn cậu đi ăn đồ ngon khắp các
trường Dụ Thành luôn!”
Bộ truyền thông đều giữ liên hệ thường xuyên với các trường khác, thường xuyên đi đến các trường khác giao lưu hữu nghị gì đó.
Cố Tử Thần làm mặt nghiêm túc nói: “ Tô Niên Niên, cô xem cô không chỉ
béo, còn xấu, hơn nữa chỉ số IQ chỉ bằng con lợn thần tài, hội học sinh
đã đủ thảm hại rồi, cô đừng đến mang tai vạ cho người khác nữa.”
Tô Niên Niên: “....anh quá độc ác rồi đấy, tình bạn của tôi và anh đến đây là kết thúc.”
Trần Nguyên hòa giải: “ Được rồi, Tử Thần, đừng lúc nào cũng ức hiếp em gái mình, Niên Niên, muốn đi thì đi, anh khích lệ em.”
Tô Niên Niên vốn dĩ đã không muốn đi, nhưng vì Tống Dư Hi mới đăng ký, bây giờ bị Cố Tử Thần chọc tức, mắt cụp xuống giận dỗi nói: “ Em không đi
nữa, không muốn đi.”
Trần Nguyên muốn an ủi cô hai câu, kết quả Tô Niên Niên đã lại cầm đũa bắt đầu ăn cơm, phùng mồm trợn má nhai.
Điệu bộ đó, giống như coi thức ăn như là Cố Tử Thần mà ăn tươi nuốt sống vậy.
Trần Nguyên liếc nhìn Cố Tử Thần, cậu không nói gì, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra chút chán nản.
Trần Nguyên cảm thấy mình thật sự không hiểu nổi, rõ ràng trước đây là một
người bình tĩnh điềm đạm là thế, bây giờ lúc nào cũng như trẻ con vậy,
ức hiếp em gái cậu, khiến người ta buồn bực.
Bầu không khí trên
bàn cơm trầm xuống, may là còn có phần tử Diệp Tinh Vũ không chịu ngồi
yên, trò chuyện rôm rả mới không tẻ nhạt.
--- ----
Tâm
trạng không để ý học hết tiết buổi chiều, Tô Niên Niên lại không muốn về nhà, thế là quay người hỏi Đường Vũ, “ Cậu buổi tối có thời gian
không?”
Đường Vũ vỗn dĩ phải đi làm thêm, nhìn thấy ánh mắt Tô
Niên Niên sáng long lanh, nuốt câu trả lời ngược lại vào trong, gật đầu
nói: “ Có, cậu muốn đi đâu à?”
Tô Niên Niên nghĩ một lát: “ bọn mình quay về Thần Giang đi, mình rất nhớ Nọa Nọa và Đậu Đậu bọn họ.......”
“ Được.”
Tô Niên Niên gọi điện cho Trần Nguyên bảo cậu về trước, mình cùng đi với Trần Nguyên ra ngoài cổng trường đợi xe bus.
--- ---
Cao trung năm ba lớp A.
Ngón tay thon dài của Cố Tử Thần đang xoay tròn bút, mắt thẫn thờ nhìn vào sách, đến tiếng chuông tan học cũng không nghe thấy.
Nam Chi nhìn thấy lạ, gõ gõ xuống bàn, “ Cố nam thần, cậu đang nghĩ đến em
gái đáng yêu nào đấy, thất thần như thế, hay là giới thiệu cho mình một
hai em.”
Cố Tử Thần định thần lại, giả vờ như chưa xảy ra điều gì, đặt bút trong tay xuống.
Nam Chi thấy chẳng có gì vui, tự mình thu dọn đồ đạc rồi đi trước, chỉ là liếc mắt nhìn trộm Trần Nguyên một cái.
Cố Tử Thần lại ngồi thêm một lúc, mới xách balo xuống lầu, khi đi đến tầng hai, bước chân bất giác lại đi về phía lớp F.
Đẩy cửa ra, trong lớp trống không, chỉ có ở hàng đầu một nam sinh đeo gọng kính đen vẫn đang múa bút thành văn.
“ Anh tìm ai thế?” Triệu Minh Viễn hỏi.
Cố Tử Thần định đi ra, lại hỏi một câu: “ Tô Niên Niên ngồi ở đâu, tôi đưa vở cho cô ấy.”
“ Ồ... ở hàng thứ hai từ dưới lên cạnh cửa sổ, chính là chỗ đó.” Triệu Minh Viễn ngơ ngác chỉ cho cậu.
Cố Tử Thần chầm chậm bước đến chỗ của Tô Niên Niên, ánh mắt trầm lặng, không biết đang tìm cái gì.
Trên bàn của Tô Niên Niên bừa bãi, sách, vở bài tập, vài cái bút và cục tẩy ở giữa, lẫn lộn với nhau, cảnh tượng ngổn ngang lộn xộn。
Cố Tử Thần cau mày lại, định rời đi, ánh mắt lại liếc thấy tờ bảng biểu trắng trơn trên bàn.