“ Chỉ cần em muốn, không gì là không thể.” Giang Mộ nói một câu rất dễ sởn ra gà.
Tô Niên Niên lập tức cảm thấy mơ hồ, cô nhìn chiếc đàn lạc lõng trong góc phòng mà đờ đẫn.
Quả thật, năm đó cô học đàn rất tốt, tham gia không ít các cuộc thi đấu lớn nhỏ, cũng lấy về không ít giải thưởng.
Nhưng cô cứ nghĩ đến trở ngại tâm lý của mình không khắc phục được, còn nói gì đến tham gia cuộc thi lớn như thế chứ?
“ Em sẽ suy nghĩ lại, cảm ơn thầy giáo.” Tô Niên Niên lễ phép từ chối thầy.
Giang Mộ thở dài một tiếng, sau đó nói: “ Tô Niên Niên, thầy hy vọng em tham gia.”
Có lẽ là Tô Niên Niên quá đơn thuần, không nghe thấy sự kỳ vọng và tiếc
nuối trong giọng nói của thầy, cô chỉ vâng một tiếng rồi tắt máy.
Lại tận hưởng cuộc sống thêm hai tuần nữa, cũng đến ngày Tô Niên Niên quay lại trường.
Trường gần đây rộ lên đạp xe địa hình đến trường, Tô Niên Niên vô cảm với thần kinh vận động, nhưng đến sáng ngày hôm sau khi cắn bánh bao đi ra cửa,
nhìn thấy Cố Tử Thần đang đẩy chiếc xe địa hình đó ra cửa, hết sức ngạc
nhiên, rồi lại khó hiểu hỏi: “ Anh làm gì thế? Không lái xe đi à?”
Cố Tử Thần vỗ vỗ vào yên sau, sắc mặt nghiêm trọng, nhưng có thể nhìn ra tai hơi đỏ.
Tốc độ cậu rất nhanh, lại vừa bình thản vừa lạnh lùng nói: “ Lên xe.”
Tô Niên Niên cười phá lên, Cố Tử Thần chắc chắn là ngại.
Quá đủ rồi! tên này quá kiêu ngạo! Da mặt còn không dày như cô.
Ngồi lên xe, Tô Niên Niên một tay bám vào áo cậu, tay kia tiếp tục gặm bánh baoo, thi thoảng ngân nga theo một bài hát tự chế.
Cố Tử Thần chăm chú lái xe, gió nhẹ hiu hiu thổi, thổi chiếc áo khoác của
thiếu niên và mái tóc dài của thiếu nữ, dường như đó chính là thời khắc
đẹp nhất của tuổi thanh xuân.
Chỉ là cách nói chuyện của hai người phá vỡ bầu không khí ---
“ Cố Tử Thần, anh nói xem trưa nên ăn gì? Ăn sườn chua ngọt hay là rau
xanh nấm hương, em muốn ăn ngọt, nhưng lại sợ ăn thịt sẽ béo.”
Cố Tử Thần bình tĩnh nghĩ rồi nói, “ Ăn thịt.” Cậu lúc nào cũng cảm thấy
Tô Niên Niên gầy hơn trước, dù sao béo lên một chút thì tốt hơn.
Giống như bộ dạng bây giờ có da có thịt, cậu rất thích.
Nếu như Tô Niên Niên biết suy nghĩ của cậu nhất định sẽ sụp đổ, tại vì cậu
vẫn nghĩ tuyên bố giảm béo của cô chỉ là viết để đấy mà thôi.
Nói cách khác, cậu rõ ràng biết Tô Niên Niên không kiên trì nnổi.
Trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, Tô Niên Niên từ sau xe của Cố Tử Thần
nhảy xuống, vẫy vẫy tay với cậu, đi về lớp của mình.
Một tháng
không đến trường, nhìn thấy bạn học đều thấy thân thiết, chỉ là hôm đó,
Tô Niên Niên đón một cú đả kích đầu tiên sau khi cô quay lại trường.
Tô Niên Niên đến rất không đúng lúc, hôm đó toàn bộ các bộ môn đều kiểm
tra thử, Tô Niên Niên nhìn bài thi dày đặc chi chít, cô đọc còn chả
hiểu, trong lòng thầm than thở một câu: quả nhiên nợ cái gì thì phải trả cái đó mà.......
Mọi người đều ở trường nỗ lực học tập, còn cô thì ở nhà vui vẻ ăn cho béo mầm, đến sự nghiệp học hành cũng chẳng buồn quan tâm.
Cậy Cố Tử Thần trước đây phụ đạo cho còn tí kiến thức, Tô Niên Niên cắm đầu làm hết bài thi.
Thi xong so sánh đáp án, thành tích của cô bị kéo gần xuống xếp hạng ba
mươi rồi. cô nhăn trán, tối hôm đó ôm sách treo đèn đọc sách, nhưng hiệu quả chẳng thấm vào đâu.
Cú đả kích đầu tiên còn chưa xong, cú thứ hai lại lao đến, nhanh đến nỗi cô còn không kịp đề phòng.
Thành tích tuyển thẳng của năm ba được công bố, Cố Tử Thần với tư cách đầu tiên được tuyển thẳng vào đại học C.
Trường đại học đó, dù cho thế nào Tô Niên Niên cũng không thi vào được.