Trời ơi? Nam thần sẽ biểu diễn tiết mục sao? hay là bốn nam thần đứng cạnh nhau?!
Hu hu hu có cần phải kích thích toàn thân thế không! Vô số các nữ sinh
phải ngậm khăn tay cho đỡ gào to lên, lấy điện thoại ra ghi hình, định
lưu lại khoảnh khắc quý giá này.
Tô Niên Niên cũng không ngoại lệ, hào hứng đợi bọn họ biểu diễn.
Ánh sáng hơi dịu xuống, tiếng nhạc vang lên, bốn người lần lượt bước ra, vẫy tay chào khán giả.
“ A a a! nam thần em yêu anh! Em muốn sinh con cho anh!”
“ Sao lại có thể đẹp trai thế chứ! Hu hu hu!”
Những tiếng hét chói tai, Tô Niên Niên cảm thấy tai mình như sắp ù đi rồi,
đành phải bịt tai lại, ngẩng mặt tiếp tục xem biểu diễn.
Bốn người mặc áo sơmi đồng phục trường + áo len, kiểu tóc cũng làm giống nhau, nhưng mỗi người lại có đặc sắc riêng.
Có điều khi Diệp Tinh Vũ mở miệng hát, Tô Niên Niên không kìm được bật cười lên.
Cậu chăm chú hát nhịp đầu, nhưng.........thực ra không có câu nào đúng nhịp điệu.
Không ngờ Nhị Vũ lại là tên hát sai nhạc như thế!
Diệp Tinh Vũ coi như không có ai xem, nét mặt điềm tĩnh hát tiếp, bên dưới
còn những nữ sinh háo sắc không ngừng hét lên “ Tinh Vũ đáng yêu hát hay quá! Liệu nghe nhiều có mang thai được không?”
May là Trần Nguyên kịp thời tiếp lời đoạn sau, mới giải cứu được lỗ tai của khán giả.
Cho đến khi Đường Dư cất giọng lên, khán giả đột nhiên cảm thấy hết sức bất ngờ, đến Tô Niên Niên cũng không ngoại lệ.
Quen biết Đường Dư bao năm, cô rất ít khi nghe thấy Đường Dư hát, đến nỗi cô chưa từng nghĩ rằng, Đường Dư lại hát hay như thế.
Giọng hát trầm dày như lời thầm thì êm ái bên tai, từng câu từng chữ giống như lời thổ lộ khiến người ta đỏ mặt.
Bên dưới sân khấu, một nam sinh đeo kính nheo mắt lại, hỏi người bên cạnh họ tên của Đường Dư, sau đó viết lên vở của mình.“ Cùng đi đi ngắm mưa sao băng trên trái đất này, khiến nước mắt em rơi trên vai anh.”
“ Muốn em tin tình yêu của anh chỉ có thể để em dũng cảm, em sẽ nhìn thấy hạnh phúc ở đó.”
Đoạn điệp khúc là bốn người cùng nhau hát, trong khán phòng những tràng pháo tay vang lên, thậm chí còn hơn cả biểu diễn ca nhạc của minh tinh.
Tô Niên Niên nhìn theo bóng dáng của Cố Tử Thần, khi anh hát vẫn là vẻ
lạnh lùng điềm nhiên đó, chỉ có điều giọng hát quá hay, vừa mở miệng đã
khiến mọi người tim đập loạn nhịp.
Cậu dường như cảm nhận được
ánh mắt của Tô Niên Niên, liếc nhìn xuống phía dưới sân khấu, đúng đến
đoạn cao trào, cậu khẽ nhếch khóe môi, mỉm cười với Tô Niên Niên.
Phía dưới sân khấu như vỡ òa, thi nhau gào lên “ đẹp trai quá đẹp trai quá! Lại còn hát hay nữa chứ!”
Tô Niên Niên hiểu rằng, đó là nụ cười thuộc về một mình cô.
Sắc mặt cô đột nhiên đỏ ửng lên, dường như đến bây giờ cũng không dám tin,
người con trai xuất sắc như thế toàn diện như thế lại thích cô.
Cho đến khi chữ cuối cùng bật ra, tiếng vỗ tay trong khán đài không ngừng
vang lên, bốn nam thần khom lưng chào cảm ơn, dưới ánh đèn, khuôn mặt
rạng rỡ của bọn họ trở thành kí ức đẹp nhất trong thanh xuân của vô số
người.
---- ---
Giang Mộ nghe tiếng bàn tán ở bên ngoài, thầm cười trong lòng, rồi cầm áo khoác chuẩn bị rời đi.
Dù sao cũng không giống những người trẻ tuổi này, còn có thể sống hết mình nhiệt huyết như thế, anh thầm nói trong lòng.
Cái lạnh len lỏi trong buổi tối mùa đông của phía Bắc, anh cô độc bước đi.
Thế nhưng có một giọng nói lạnh lùng vang lên khiến anh bất chợt dừng bước.
“ Thầy giáo Giang, tại sao thầy lại đến Thánh Âm?”
Giang Mộ quay người, Cố Tử Thần không biết từ khi nào đã xuất hiện sau lưng
anh, biểu cảm lãnh đạm, chỉ là đôi mắt sâu xa đó khiến anh không thể xem thường được.