Nghe thầy giáo thể dục hát nhiều, Tô Niên Niên hoàn toàn không bắt được nhịp, từ đầu đến cuối toàn sai nhạc.
Nhưng Cố Tử Thần lại cố tình trêu cô, bảo cô hát đi hát lại, cuối cùng Tô
Niên Niên ấm ức không chịu được, bĩu môi nhìn cậu không can tâm.
Cố Tử Thần bị biểu cảm đáng yêu đó của cô cảm hoá, không kìm được lại tiếp tục thúc giục cô.
“ Về nhà nghỉ ngơi đi, đừng xem phim hoạt hình nữa.” Cậu cẩn thận dặn dò.
Tô Niên Niên gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: dù cho em có xem thì anh cũng chẳng biết!
Mang tâm trạng lá mặt lá trái, Tô Niên Niên vừa về nhà là mở laptop tìm tập
mới, vừa xem chưa đến 20’, chuông điện thoại vang lên.
Cầm lên xem, là Cố Tử Thần, doạ cho Tô Niên Niên giật nảy mình suýt chút nữa làm rơi điện thoại.
Chân tay luống cuống ấn chế độ im lặng ở máy tính, Tô Niên Niên ấn nút nghe, giả bộ như vừa ngủ bị tỉnh, còn ngáp một cái: “ Ai thế, muộn thế này
rồi còn gọi điện cho tôi làm gì, tôi đã ngủ rồi từ lâu rồi.”
Giọng nói trầm bổng của Cố Tử Thần chuyển đến: “ Lợn thần tài, em ngủ nhanh
quá đấy, mới chưa đến nửa tiếng mà em đã ngủ say thế rồi à?”
Hỏng rồi....bị lật tẩy rồi, Tô Niên Niên chột dạ, nhưng lại ngại thừa nhận,
lại đánh trống lảng: “ Hôm nay mệt quá....khụ khụ, không nói chuyện nữa, em sắp đi ngủ bây giờ đây!”
Cô chuẩn bị tắt điẹn thoại, ngón tay không cẩn thận ấn nhầm nút âm lượng trên máy tính, lập tức trong phòng
vang lên âm thanh trò chuyện của nhân vật hoạt hình.
Tô Niên Niên: “........”
“ Tô Niên Niên, em không phải nói ngủ rồi sao?” Cố Tử Thần nói, cậu biết ngay con lợn này không nghe lời mà.
Tô Niên Niên xấu hổ nhăn trán, lí nhí nói: “ Em đi ngủ ngay đây......”
Tắt điện thoại đi, Tô Niên Niên không suy nghĩ gì nhiều, tắt máy tính rồi đặt sang một bên, cuộn người vào trong chăn.
Mặc dù không thể xem phim hoạt hình yêu thích bất cứ lúc nào.....nhưng.. cảm giác có người quan tâm thật tuyệt.
Đặc biệt là, người quan tâm mình đó, lại đúng là người mình yêu.
--- ---
Liên tiếp hai ngày, mỗi ngày Tô Niên Niên đều đi đến phòng đàn luyện tập với Giang Mộ, hai người phối hợp càng ngày càng tốt lên.
Có một
ngày, Tô Niên Niên đến muộn hơn thường ngày một chút, vừa đến hàng lang, đã nghe thấy tiếng đàn du dương dễ nghe vang lên.
Đánh bài nhạc
với độ khó không cao, nhưng xử lý tâm trạng và kỹ thuật cực kỳ hoàn hoả, vừa nghe là biết không phải trình độ người bình thường có thể làm được.
Tô Niên Niên đứng đó nghe một lúc, cho đến khi hết bài nhạc đó mới bước vào phòng đàn.
Giang Mộ ngồi trước chiếc đàn piano màu đen, ánh nắt sau buổi trưa hắt vào,
làm nổi lên nước da trắng khoẻ của anh, ngón tay thon dài, mặc chiếc áo
sơmi trắng đơn giản, vẻ đẹp trai đến mê người.
“ Em đến rồi à.”
Giang Mộ mỉm cười cười nói với Tô Niên Niên, Tô Niên Niên chào lại anh,
gỡ khăn len và mũ ra, ngồi xuống bên cạnh Giang Mộ.
“ Thầy giáo,
em cảm thấy thầy đánh tốt hơn em nhiều, tại sao lại muốn bảo em đệm đàn
cho thầy....” Tô Niên Niên không giấu được nội tâm tò mò, liền hỏi.
Thần sắc Giang Mộ có chút khác lạ nhưng rất nhanh sau đó mỉm cười: “ Thực ra đây là một bí mật, có muốn biết không?”
Tô Niên Niên bị nói đúng tim đen, hai mắt sáng long lanh to tròn chăm chú nhìn anh.
Giang Mộ ngừng một lúc mới nói: “ Tại vì thầy không thể chuyên tâm làm cùng lúc, khi đánh đàn thì hát sẽ sai nhịp.”
“ Ồ, ra là thế ạ.” Tô Niên Niên gật gật đầu, còn cho rằng thầy bị trở ngại ở đâu khó nói.
Giang Mộ nhìn cô, ánh mắt sâu xa đau buồn giống như biển rộng mênh mông, anh
không biết Tô Niên Niên tin lời nói dối của anh như thế là nên may mắn
hay là nên bi ai đây?