Cố Lí mặc bộ vest màu sẫm, trên khóe miệng nở nụ cười khéo léo, nâng ly với người bên cạnh, nhìn không có vẻ gì bất thường.
Tô Niên Niên lại âm thầm có dự cảm không lành, lần trước ở bệnh viện, cô rõ ràng nhìn thấy Cố Lí chủ động ôm Diệp Thanh Nhã.
Dù cho không phải là yêu, ít nhất cũng có thiện cảm?
Diệp Thanh Nhã càng không cần nói, ánh mắt mỗi lần nhìn Cố Lí ấm áp dường như có thể tan chảy ra thành nước.
Không biết vì sao, Tô Niên Niên mơ hồ thay hai người có chút xót xa.
Cố Tử Thần phát hiện tâm trạng cô có chút lạc lõng, vuốt vuốt tóc cô, hỏi: “ Sao thế.”
Tô Niên Niên lắc lắc đầu, một lúc sau nghiêng đầu hỏi lại Cố Tử Thần một
vấn đề: “ Cố Tử Thần, nếu như em đính hôn với người đàn ông khác, anh sẽ thế nào?”
Con ngươi của Cố Tử Thần nheo mắt lại, Tô Niên Niên gần như ngay sau đó cảm nhận được hơi lạnh toát ra khắp người mình.
“ Tô nấm hương, em muốn đính hôn với người đàn ông nào?” Giọng nói vẫn còn coi là dịu dàng.
Tô Niên Niên ngại ngùng, “ Em chỉ là ví dụ một chút, đây là vấn đề có tính giả thiết, anh đừng có nói đến tầng lớp đạo đức có được không?”
“ Giả thiết này hoàn toàn không có khả năng thành lập, em vẫn nên bỏ cái suy nghĩ đó đi.” Cố Tử Thần điềm nhiên nói.
“ Giả dụ, em là nói giả dụ.” Tô Niên Niên không bỏ cuộc cố hỏi.
Cố Tử Thần im lặng hai giây, nắm chặt lấy tay Tô Niên Niên: “ Dù cho thật
sự có ngày đó, anh sẽ cướp em đi trong ngày lễ đính hôn.”
Quả nhiên nam thần lạnh lùng đã chuyển hóa thành tổng tài bá đạo rồi, trong lòng Tô Niên Niên thầm nghĩ.
Cố Tử Thần tìm cho cô một góc nhỏ, nhân tiện lấy một chút đồ ăn, sau đó
lại dặn dò cô cả buổi, mới yên tâm đi chúc rượu người khác.Trong đám
người vang lên tiếng huyên náo, thuận theo tiếng, ánh mắt Tô Niên Niên
ngay lập tức bị thu hút bởi Diệp Thanh Nhã từ trên cầu thang đi xuống.
Cô mặc chiếc váy dài màu trắng, trang điểm tinh tế, vạt dưới của chiếc váy được đính đầy ngọc trai, toát lên vẻ xinh đẹp diễm lệ của cô, giống như minh tinh kiểu diễm vậy.
Nhưng người đàn ông mà cô khoác tay lại rất bình thường, dung mạo không xuất sắc, chỉ có điều nụ cười lại toát
ra từ nội tâm, cho người khác cảm giác thân thiết và thiện cảm.
Lập tức có người nói “ Tân lang tân lương rất đẹp đôi”, “ Chúc mừng chúc
mừng trăm năm hạnh phúc.” Diệp Thanh Nhã nghe xong mỉm cười dịu dàng,
nhưng không nói gì nhiều.
Tô Niên Niên đút miếng bánh gato vào
miệng, ý thức nhìn tìm bóng dáng Cố Lí, quả nhiên, Cố Lí sau khi nhìn
thấy Diệp Thanh Nhã xuất hiện, thần sắc trở nên lạnh lùng, ly rượu
sâmbanh sắp từ trong tay rơi xuống đất.
Anh đặt ly rượu lên chiếc bàn bên cạnh, đi về phía Diệp Thanh Nhã.
Cố Lí đi đến trước Diệp Thanh Nhã, người đàn ông khoác tay Diệp Thanh Nhã
cười, “ Vị này chính là người nổi tiếng phải không? Tôi có một đứa em họ cực kỳ thích anh, phiền anh có thể cho xin chữ ký được không?”
“ Không vấn đề gì.” Cố Lí cười thoải mái, “ Nhưng bây giờ, tôi có việc còn quan trọng hơn phải làm.”
“ Ồ” người đàn ông gãi đầu, mỉm cười.
Lúc mà Cố Lí định nói ra lời sau đó, Diệp Thanh Nhã không bực không tức
ngắt ngang anh, “ Cố tiên sinh, phiền anh nhường một chút.”
Nụ cười Cố Lí đột nhiên cứng lại trên mặt, ngón tay không biết từ khi nào đã nắm thành nắm đấm.
Anh cố kiềm chế tâm trạng của mình, ánh mắt lướt một lượt, sau khi nhìn
thấy Tô Niên Niên ở phía không xa, lông mày khẽ nheo lại.
“ Hai người cứ tiếp tục, tôi đi tìm Niên Niên có chút việc.” Cố Lí cười cười, bước nhanh về phía Tô Niên Niên.
“ Hả.” Tô Niên Niên còn chưa kịp phản ứng, đã bị Cố Lí xách ra khỏi tiệc rượu.