“ Cái này tính gì là đáp án chứ.” Tô Niên Niên lẩm bẩm một tiếng, mặc dù rất tò mò, nhưng cô biết tính cách của Đường Dư, thứ cậu không muốn
nói, người khác dù cho thế nào cạy mồm cậu cũng không mở miệng.
Đường Dư cười đau khổ, Tô Niên Niên nhoài người về tiếp tục vẽ tranh.
Cô gần đây không phải đau đầu vì việc lễ hội âm nhạc, mà là sợ Cố Tử Thần!
Cuộc thi vòng thứ hai đã kết thúc, Tô Niên Niên gần như chắc chắn mình cso
thể đạt giải, ngày bình thường không siêng năng học mà còn lười biếng
hơn.
Cố Tử Thần chẳng để ý đến điều đó, lại lên kế hoạch học tập riêng cho cô, độ khóc còn hơn trước đây hai lần.
Tô Niên Niên mặt mày méo xệch hỏi cậu: “ Tại sao còn phải học chứ? Em thi
đại học có thể thêm 20 điểm rồi, không thể bớt đi hai bài thi sao.”
Cố Tử Thần hừm một tiếng, nghiêm túc phê bình cô: “ Niên Niên, em thật tụt hậu, ở phương diện khác có thể thêm 20 điểm, vậy thì môn văn hóa của em càng nên nỗ lực thêm 40 điểm chứ.”
Tô Niên Niên bị lí luận của cậu làm cho sững sờ, nhìn chồng sách dày, đau khổ than thở một tiếng.
Sống không bằng chết mà.
Sau khi tan học, cô đeo balo đi tìm Cố Tử Thần, cùng cậu về nhà.
Sau khi phụ đạo xong, cô bắt đầu luyện đàn, chuẩn bị cho trận chung kết.
--- ---
Tô Niên Niên cũng không quan trọng trận thi đấu đến thế, nhưng Sở Tố Tâm
đã gọi điện thông báo cho tất cả bạn bè thân thiết, chuẩn bị lập đoàn
lập nhóm đi cổ vũ cho con gái bảo bối.
Trần Nguyên gọi điện thoại về chúc phúc được một lúc thì ngắt quãng, giống như ở bên đó rất bận vậy.
Diệp Tinh Vũ tên ngốc này lại càng kỳ cục! Cậu tổ chức một nhóm bạn cáo bạn
chó, làm không ít ống xốp lấp lánh để cổ vũ, đến nỗi mà ngày thi đấu hôm đó, Tô Niên Niên nhìn thấy hội fan dưới sân khấu, suýt nữa hoảng loạn
bỏ chạy.
Trong nhà hát nghiêm túc như thế, lại có đội fan già trẻ lớn bé đều có, trong tay còn cầm băng rôn khẩu hiệu, thiếu mỗi nước hét lên “ Niên Niên cố lên” “ Niên Niên mẹ yêu con”, cảm giác đó thật khó
nói thành lời.
Tô Niên Niên trên sân khấu chăm chú đánh đàn, phía dưới Tiếu Vũ thì thầm nói chuyện riêng với Hạo Hạo.
“ Hạo Hạo, tao thấy cậu ta đánh chẳng hay chút nào, còn không hay bằng bài Quả táo nhỏ ấy.”
Đỉnh đầu Hạo Hạo rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh, cũng không dám chống lại
đại ca, chỉ có thể lắp bắp nói: “ Đại ca........đây là nghệ thuật, nghệ
thuật! Không thể so sánh với Quả táo nhỏ, còn nữa, đừng có gọi em là Hạo Hạo được không, như con gái vậy........”
“ Hứ, tẻ nhạt.” Tiếu Vũ ra hiệu nút Pause, lại nói tiếp vấn đề thứ hai với Hạo Hạo, “ Có điều
nói đi nói lại, Hạo Hạo, mày xem Niên Niên mặc váy thật là đẹp, hô hô
hô, có điều tao càng thích cậu ta mặc váy ngắn hơn......”
Cậu ta lộ ra nụ cười háo sắc, đỉnh đầu đột nhiên bị người nào cốc mạnh vào, đau đến nỗi cậu ta phải gào lên.
“ Ai? Ai đánh tao? Mắt mù à?” Tiếu Vũ gằn giọng nói.
Giọng nói lạnh lùng của Cố Tử Thần chuyển đến: “ Cậu có ý kiến à?”
Tiếu Vũ ngay giây sau đó trở nên ngoan ngoãn như em bé, ngồi nghiêm chỉnh,
còn mở mồm hỏi một câu: “ Anh, tay anh có đau không? Không làm anh bị
thương chứ?”
Cố Tử Thần liếc cậu ta một cái, chẳng buồn để ý, có điều ý đã rất rõ ràng: lại có ý đồ với bạn gái cậu, đánh mày là còn nhẹ đấy!
Trình Hạo mếu máo, hu hu hu, cậu có thể thay cho đại ca được không! Đại ca này đúng là vừa yếu vừa ngốc mà!
Đánh xong bài hát, Tô Niên Niên đang chuẩn bị bước xuống thì bị giám khảo
gọi lại, tiếp sau đó một nam sinh từ sau sân khấu bước ra, đứng ở bên
cạnh cô.
Tô Niên Niên nhìn chiếc đàn violin trong tay cậu ta, sững người ngay tức khắc.