“ Tống Dư Hi, cậu chạy đi đâu, chúng ta nói chuyện chút, sao thế, bây
giờ có Tô Niên Niên, đều xem thường bọn tôi rồi à?” Doãn Sơ Hạ túm lấy
tóc Tống Dư Hi, giọng nói hung hăng.
Tống Dư Hi đau sắp phát khóc rồi, nhưng cô không dám kháng cự, đành phải ấp úng nói: “ Tôi đâu có.........”
Trương Hiểu Tiệp lạnh lùng hừm một tiếng: ‘ Còn học cãi lại rồi cơ à, cũng không xem lại bản thân mình là thứ hàng gì.”
Tống Dư Hi cắn chặt môi, ký ức ùa về, bóng dáng Doãn Sơ Hạ ba người đó đáng
sợ giống như ma quỷ vậy. Dù cho Tô Niên Niên bảo cô phải dũng cảm đối
diện, nhưng cô luôn có cảm giác hoảng sợ dâng lên trong lòng.
“
Thế này đi, Tống Dư Hi, tôi cho cậu một cơ hội, chỉ cần cậu trả lời tôi
một vấn đề, tôi sẽ suy nghĩ mà bỏ qua cho cậu hôm nay.” Lưu Doãn Nhi
cười nham hiểm, khiến cho khuôn mặt cô ta vốn dĩ được coi là thanh tú
cũng phải nhăn nhúm lại.
Tống Dư Hi mặt đầy nước mắt, nhìn cực kỳ đáng thương.
“ Cậu nói cho tôi biết, tại sao Trần Nguyên phải đem áo cho Tô Niên Niên, bọn họ đang yêu nhau phải không? Hay là Tô Niên Niên dùng thủ đoạn gì
mà cám dỗ Trần Nguyên!” Lưu Doãn Nhi đanh giọng hỏi, thực ra trong lòng
cô ta hy vọng Trần Nguyên có thể đưa áo cho cô ta, nhưng Trần Nguyên có
lẽ đến cô ta là ai cũng không biết.
Tống Dư Hi im lặng, không muốn trả lời, nhưng Lưu Doãn Nhi lại ra sức túm tóc của cô: “ Nói đi!”
Da đầu chuyển đến cơn đau nhức nhói, từ sâu trong tâm can khiến Tống Dư Hi gần như suy sụp, cô run rẩy nói: “ Không phải, Tô Niên Niên không phải
loại người đó.......”
“ Thật là, lúc này rồi còn che chở cho Tô
Niên Niên, cậu trung thành với cậu ta như thế, người ta coi cậu là cái
gì chứ?” Doãn Sơ Hạ không vui lườm cô một cái.
Có vài cảnh tượng
lướt qua trước mắt, Tống Dư Hi nghĩ đến ở sân bóng rổ hôm đó, những lời
mà Cố Tử Thần nói, khiến cô ý thức nắm chặt tay lại.
(/)
Cô ngập ngừng một lúc, mới nói: “ Trần Nguyên là anh trai của Tô Niên Niên, đây là Tô Niên Niên đích thân nói với tôi.”Trương Hiểu Tiệp nghi ngờ hỏi: “ Sao có thể thế được, hai người bọn họ rõ ràng không cùng họ.”
Doãn Sơ Hạ khẽ giật giật lông mày được kẻ tinh xảo, nói: “ Mình biết rồi,
thời gian trước mẹ mình nói chú Trần lấy vợ mới, nhìn bộ dạng người đó
chức là mẹ của Tô Niên Niên rồi? Ha ha? Con gái mà mẹ kế mang
đến.........”
Lưu Doãn Nhi và cô ta liếc nhìn nhau, hai người
hiểu ý cùng cười lên, Lưu Doãn Nhi vỗ vỗ vào má Tống Dư Hi: “ Tống Dư
Hi, cậu về đi, hôm nay tâm trạng tôi tốt nên không tính toán với cậu
nữa. Có điều lần sau cậu nên tránh xa tôi chút, tôi cứ nhìn thấy cậu là
thấy buồn nôn.”
Cô ta dùng lực đẩy một cái, khiến Tống Dư Hi ngã nhoài xuống đất.
Tống Dư Hi cố gắng bò dậy, cố kiềm chế nước mắt, đau đớn thất thểu rời đi.
Đợi bóng cô mất hút, Lưu Doãn Nhi nói: “ Sơ Hạ, có phải cậu nghĩ cũng giống mình?”
“ Đương nhiên rồi, thân phận “ vẻ vang” đó của Tô Niên Niên, không lợi
dụng một chút thì mình lại thấy có lỗi.” Doãn Sơ Hạ cười lên, từ trong
túi lấy ra điện thoại, trên diễn đàn của trường nhanh chóng có dòng tin
mới.
--- ---
Tiết tự học, Tô Niên Niên rảnh rỗi chán nản, đành lướt xem tin tức về Dụ Thành, kết quả giật mình ngạc nhiên.
“ Doanh nghiệp Trần Thị tuần này đang đối diện nguy cơ cổ phiếu xuống
dốc, đối diện với xu hướng này, Trần Thị phải làm thế nào đây?
Mở ra xem, Tô Niên Niên mới phát hiện doanh nghiệp Trần Thị chính là công
ty của Trần Doãn Hoa, bên trên viết Trần Thị đối diện nguy cơ khủng
hoảng tài chính lớn, đã có công ty nhòm ngó, chuẩn bị mua lại Trần Thị.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế? Công ty nhà họ Trần đang làm ăn tốt tại sao lại sắp bị mua lại rồi?