Đưa Tô Niên Niên về nhà, dừng xe xong, Cố Tử Thần hỏi: “ Tô Niên Niên, cô thật sự không đánh Doãn Sơ Hạ phải không?”
Tô Niên Niên có chút buồn bực, không hiểu tại sao người trong thiên hạ đều không tin cô.
“ Cố Tử Thần, anh cũng không tin tôi à?” ánh mắt Tô Niên Niên đầy bi thương.
Cố Tử Thần chớp chớp mắt, mỉm cười: “ Không, tôi tin cô.”
Tại vì nụ cười này của cậu, Tô Niên Niên sững sờ trong giây lát, sau đó định thần lại, xuống xe vội vàng hoảng loạn bước đi.
Lúc này trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ: Dù cho người của toàn thế giới
đều không tin cô, nhưng Cố Tử Thần tin cô, cô liền cảm thấy tất cả không có gì to tát nữa.
Về đến nhà, vẫn vắng vẻ đìu hiu, yên tĩnh khiến người ta phát sợ.
(/)
Khi trời nhập nhoạng tối, Trần Nguyên mới mệt mỏi quay về, hai ngày này cậu cũng không đến trường, bận giúp Trần Doãn Hoa xử lý việc công ty.
Cô giúp việc nấu cơm không ở đó, hai anh em ăn tạm mỳ úp, Trần Nguyên quả thật không chịu nổi nữa, quay về phòng ngủ.
Thấy thế, việc hôm nay ở trường của Tô Niên Niên đành nghẹn lại trong bụng, không nói gì với Trần Nguyên.
Mấy ngày sau đó, Trần Doãn Hoa và Sở Tố Tâm gần như đều ở công ty của mình, thi thoảng chỉ quay về một hai lần, nhưng vừa quay về lại bị thư ký gọi quay lại, Trần Nguyên cũng thế, cho nên một tuần sau đó, cũng không ai
phát hiện Tô Niên Niên bị nghỉ học.
Tô Niên Niên mặc dù buồn,
nhưng biết lúc này không nên làm mọi chuyện càng rối tung, cho nên một
mình ở nhà xem sách, ôn tập các môn, một tuần sau quay lại trường lên
lớp.
Đến trường, Tô Niên Niên phát hiện những lời nói đàm tiếu
hoàn toàn biến mất một cách đáng ngờ, không ai dám nói xấu cô một câu,
đến cả Doãn Sơ Hạ, nhìn thấy cô cũng có ý tránh đi.
Cô không tránh khỏi có chút nghi ngờ.Có điều rất nhanh cô lại thấy thoải mái, không ai động đến cô, cô vui vẻ thư thái.
Thời gian trôi đi rất nhanh, cuộc chiến thương trường của Dụ Thành trong mười năm này cuối cùng cũng đến hồi kết thúc.
Nhà họ Trần liên hợp mười công ty, đối phó tạo áp lực với Cố Thị, kết quả là thất bại, thất bại một cách mơ hồ.
Nhưng chính trong cảnh hỗn loạn này, Cố Thị ốc còn không mang nổi mỉnh ốc, tự nhiên buông lỏng việc mua lại nhà họ Trần. Trần Gia tranh thủ thời cơ,
nhanh chóng lập lên chiến lược, khiến công ty nhanh chóng đi lên, cổ
phiếu cũng bắt đầu tăng cao.
Sau sự cố này, Cố Thị sau này muốn
thâu tóm sản nghiệp nhà họ Trần lại càng khó hơn, dù cho nói thế nào,
Trần Gia coi như đã đánh một trận phản kích cực đẹp.
Gần đến giáng sinh, Thánh Âm không nghỉ học, toàn trường vẫn đi học bình thường.
Sắp xếp như thế khiến các học sinh thầm oán trách, nhưng mọi người cũng không biết làm thế nào.
Buổi tối trước đêm giáng sinh, Cố Tử Thần vui vẻ đến trung tâm thương mại,
đi bộ cả buổi chọn quà, chuẩn bị tặng cho Tô Niên Niên.
Sững sờ nhìn chiếc hộp màu hồng đỏ, Cố Tử Thần ho mấy tiếng, cảm thấy có chút ngại ngùng.
Có điều cậu vẫn soạn tin nhắn gửi cho Tô Niên Niên, viết xong lại sửa,
cuối cùng chỉ để lại một câu: “ Ngày mai tan học ở sân thượng đợi tôi.”
Tô Niên Niên chậm chạp trả lời một câu: “ Được, tôi biết rồi.”
Nhìn đi nhìn lại tin nhắn của Tô Niên Niên mấy lần, Cố Tử Thần mới cất điện thoại đi.
Đang lăn lộn trong chăn, Tô Niên Niên cảm thấy như có cảm ứng, hắt xì hơi
mấy lần, khiến cô nghĩ mình bị cảm cúm rồi, lại chui vào trong chăn cuộn tròn.
Kết quả ngày hôm sau tỉnh dậy, cô đúng là bị cảm cúm, đành phải mặc chiếc áo len thật dày đến trường, trên đầu còn đội chiếc mũ
len mà Trần Nguyên ấn lên đầu cô, đi trên đường không khác gì cục bông
di động.