Tô Niên Niên bị dọa cho giật nảy mình, bước lên day day Cố Tử Thần mấy cái, cuống quýt hỏi: “ Cố Tử Thần, anh không sao chứ? Tỉnh lại đi.”
Bệnh đến như núi sụp, bình thường càng những người không mấy khi ốm thì đến lúc ốm thật thì đúng là dọa người khác.
Cố Tử Thần thuộc tuýp người này, miễn cưỡng mở mắt “ uhm” một tiếng, rồi lại tiếp tục chìm và giấc ngủ.
Tô Niên Niên đưa tay chạm vào trán cậu, nóng đến nỗi cô phải rụt tay về ngay lập tức.
Trời ơi, cho thêm chút gia vị là có thể rán trứng trên trán cậu được rồi!
Tô Niên Niên vội vàng lật tung tủ lên tìm hộp thuốc, rồi đo nhiệt độ cho Cố Tử Thần: 39.6, Cô bị dọa cho giật nảy mình, cầm điện thoại ra gọi đến số 120.
Trong lòng cô thấp thỏm không yên, sốt như thế liệu có khiến đầu sốt phát ngốc lên không.....
Cố Tử Thần kéo lấy cô, không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, mặc dù sắc mặt không tốt, nhưng ánh mắt vẫn rất tinh tường.
Cậu với lấy điện thoại của Tô Niên Niên gọi đến một số, nói đơn giản hai câu rồi tắt máy, sau đó giải thích với Tô Niên Niên: “ Bác sĩ Từ sẽ đến, em không cần lo lắng.”
“ Ồ.........” Tô Niên Niên nghĩ, rốt cuộc ai là người bệnh chứ, tại sao cảm giác Cố Tử Thần bị bệnh mà vẫn lợi hại như thế.
Mặc dù nói bác sĩ sẽ đến, Tô Niên Niên vẫn không yên tâm, cho Cố Tử Thần uống thuốc hạ sốt trước, lại lấy khăn mặt dấp nước rồi đắp lên trán hạ sốt cho cậu.
(/)
Khi cô làm tất cả, Cố Tử Thần nheo mắt nhìn theo bóng dáng cô, không nỡ rời.
Bác sĩ Từ là bác sĩ gia đình được Nhà họ Cố mời đến, rất nhanh sau đó đã đến, tiêm cho Cố Tử Thần rồi kê một ít thuốc tây.
“ Chăm sóc tốt cho Cố thiếu gia, sáu tiếng uống thuốc một lần, uống nhiều nước ấm, chú ý giữ ấm cơ thể, có vấn đề gì nhất định gọi cho tôi.” Bác sĩ Từ với thần thái thân phận cao sang dặn dò Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên sững sờ, hiểu ra rằng đang coi cô là người làm theo giờ, nhếch nhếch khóe môi, cũng không giải thích: “ Vâng, cháu biết rồi.”
“ Còn nữa, nếu như sau hai tiếng còn chưa hạ sốt, thì dùng tinh dầu xoa cơ thể cho thiếu gia một lượt.” Bác sĩ Từ nói, chớp mắt lại với ngữ khí kính cẩn. “ Thiếu gia, cậu chịu khó nghỉ ngơi, chuyện bị bệnh có cần tôi nói một tiếng với Cố tiên sinh không?”
“ Không cần đâu.” Cố Tử Thần bình thản nói.
Bác sĩ Từ chào một tiếng rồi rời đi.
Tô Niên Niên hậm hực nói: “ Thiếu gia, cậu có gì dặn dò không?”
Cố Tử Thần cắn môi: “ Giận rồi?”
“ Em nào dám, anh là đại thiếu gia của nhà họ Cố, em chỉ là một người bình thường, nào, uống nước.” Cô cầm cốc nước kề vào cạnh môi Cố Tử Thần, động tác hơi mạnh, suýt chút nữa thì hất vào mặt Cố Tử Thần.
“ Cô hầu hạ thiếu gia Cố thế nào thế? Cô là thuộc công ty nào, tôi phải khiếu nại!” Bác sĩ Từ vừa mới rời đi lại cầm hộp thuốc quay lại bực bội nói.
Tô Niên Niên run tay, lúc này thật sự đổ cốc nước lên người Cố Tử Thần rồi.
Bác sĩ Từ càng tức giận, nói chuyện càng khó nghe, “ Bảo cô đến là để chăm sóc Cố thiếu gia, chân tay vụng về thì làm được cái gì? Cô rốt cuộc là ở đâu đến, đã thông qua huấn luyện ở công ty hay chưa?!”
Cố Tử Thần điềm nhiên cầm khăn giấy lau nước trên người, “ Cô ấy là bạn gái tôi, ông có ý kiến gì không?”
Bác sĩ Từ nói một tràng, sau khi nghe câu nói đó vẫn giữ động tác há hốc miệng, mãi không phản ứng lại được.
Tô Niên Niên nhìn bác sĩ này cực kỳ không thuận mắt, giống như cáo mượn oai hùm mà uy hiếp: “ Đúng, tôi chính là bạn gái của anh ấy, ông có ý kiến gì không, chúng ta có thể nói chuyện rõ ràng.”