Người Tình Của Hotboy

Chương 376: Chương 376: Tháng Sáu Là Lời Nói Dối Của Anh (13)




Đường Dư cau mày: “ Cậu nói linh tinh gì thế!”

Tô Niên Niên tiếp tục nói: “ Nghĩ kỹ đúng là thật, cậu không phải nói vì một người mà đến Thánh Âm sao, người đó chính là Tống Dư Hi à. cũng đúng, cậu ta là công chúa bạch tuyết ngây thơ vôi tội, mình chỉ là mụ hoàng hậu độc ác, ồ khong phải, hoàng hậu cũng không phải, có lẽ chỉ là mẹ kế mà thôi.”

“ Không phải cậu ấy, mình không phải vì cậu ấy mà đến Thánh Âm!” Đường Dư ngắt ngang cô.

Cậu trước nay chưa từng có chút tình cảm nào với Tống Dư Hi , người cậu thích, người cậu theo đuổi, luôn là Tô Niên Niên .

“ ồ... vậy thì cậu là vì mình à?” Tô Niên Niên nghiêng đầu nhìn cậu, cười tít mắt ghé sát về phía cậu, “ Mình không phải rất thông minh đấy chứ? Vậy thì hôn mình đi.”

Đường Dư bị câu nói của cô khiến cho không còn biết nói gì, sắc mặt hơi đỏ lên, may là ở trong xe tối nên không hiện rõ.

“ Cậu uống đủ rồi đấy, Niên Niên.”

Trong giọng nói Tô Niên Niên mang theo vẻ lạc lõng. “ Uhm, thực ra mình chưa uống rượu, mình rất tỉnh táo. Đường Dư, mình bây giờ rất muốn khóc, cậu liệu có cười chế giễu mình không?”

Đường Dư thở dài, giống như hồi học phổ thông, cô dựa đầu vài vai cậu, “ Khóc đi, vai để cho cậu dựa.”

Tô Niên Niên không kìm nén được nữa, cúi đầu khóc òa lên.

Cô có thể ở trước mặt người khác tỏ vẻ mạnh mẽ, cô có thể giả bộ như không có chuyện gì.

Nhưng, cô cũng chỉ là người bình thường thôi.

Cô cũng có lúc yếu mềm, cũng có lúc buồn, bị người khác làm hại phản bội cũng rất đau khổ.

Không biết khóc bao lâu, Đường Dư chỉ cảm thấy vai mình ướt một mảng, còn lúng túng lau nước mắt nước mũi cho cô, Tô Niên Niên sụt sịt mũi, bất chợt cảm thấy cơn đau chuyển đến từ vết thương trên chân, vừa khóc vừa hỏi Đường Dư: “ Cậu có urgo không?”

“ Uh? Có, mình lấy cho cậu, cậu bị thương ở đâu?”

Tô Niên Niên khóc sụt sùi, kéo váy lên, “ Ở đây.”

Đường Dư: “ .......”

Mặt cậu đỏ bừng, cuống cuồng đẩy Tô Niên Niên ra, “ Cậu cậu cậu là con gái kiểu gì thế, còn kéo váy lên, không sợ mình có ý đồ xấu xa gì à?”

Tô Niên Niên khóc đã thảm hại rồi, tự dưng lại bị cậu cáu lên, lập tức khóc càng lợi hại. “ Chỉ vén váy đến đầu gối mà thôi, cậu làm gì mà dữ thế! Mình vẫn còn ảnh cậu năm đó mặc áo sát nách chơi bóng rổ ấy, có tin mình bán giá cao cho fan của cậu không!”

“ Cái đó không giống nhau!” Đường Dư ngại ngùng quay mặt đi, mặt vẫn còn đỏ ửng lên.

Tô Niên Niên lật đật dán urgo lại, càng nghĩ càng đau lòng, hiếm có người để dốc bầu tâm sự, thế là đem kể hết cho Đường Dư nghe.

Đường Dư biểu cảm đăm chiêu, hoàn toàn không ngờ Tống Dư Hi lại làm chuyện như thế.

“ Cậu bây giờ còn cảm thấy mình quá đáng không? Mình đến đại học còn không đỗ, cậu lại cáu với mình! Sau này mình đi nhặt đồng nát mình cũng sẽ không bỏ qua cho cậu!” Tô Niên Niên lẩm bẩm mắng.

Đường Dư bật cười, “ Thế thì mình cũng sẽ cùng đi nhặt chai với cậu, sau đó mua cho cậu món bánh sukem cậu thích ăn nhất.”

Tô Niên Niên nghĩ một lát, mặc dù không để ý Đường Dư cùng đi nhặt ve chai với cô, nhưng bánh sukem quan trọng nhất, vẫn làm bạn thân với cậu vậy.

“ Thế cậu định thế nào?” Đường Dư lo lắng nhìn cô, cậu vì Tô Niên Niên cũng đăng ký đến Thánh Âm học, nếu như Tô Niên Niên không thể đi, thì cậu còn đi Thánh Âm có ý nghĩa gì chứ?

Tô Niên Niên lau lau nước mắt, soi gương nhìn khuôn mặt lem luốc của mình, cáu kỉnh nói: “ Không cần cậu quản!”

Đường Dư nghiêm túc trả lời: “ Mình không quản cậu, ai quản cậu chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.