Có điều nam sinh này tại sao lại càng nhìn càng thấy quen thế nhỉ?
Tô Niên Niên cố lục lọi trong đầu mãi, cuối cùng cũng nhận ra người trước mắt là ai!
Ngôn Mặc Sênh!
Thánh Ala, đáng sợ quá, hai người này không phải oan gia chuyên đối đầu sao, tại sao bây giờ lại cùng học ở lớp vẽ vậy?
“ Hừm, thiếu gia không ngồi cùng nữ thần kinh.” Ngôn Mặc Sênh làu bàu nói xong, ánh mắt Đậu Đậu lập tức trở nên ấm ức.
Cô suýt nữa buột mồm muốn chửi mắng Ngôn Mặc Sênh, lời được một nửa lại cố nuốt nghẹn vào trong, khiến cô lụ khụ ho trong họng.
Tô Niên Niên vội vàng giúp cô vuốt giận, làm khẩu hình: “ Chuyện gì xảy ra thế?”
Đậu Đậu ho một lúc, lại giả vờ ho thêm mấy tiếng, nheo nheo mày với Tô Niên Niên, “ Chính là tình hình cậu nhìn thấy, tớ là vì anh ấy mới đến học
vẽ tranh.”
Oh my god! Tin tức này quá đột ngột! Tô Niên Niên nhất thời đón nhận không nổi.
Ngôn Mặc Sênh tìm vị trí ngồi xuống, mắt ý thức liếc nhìn về phía Đậu Đậu,
nghe thấy tiếng ho của cô không kìm được cau mày, một lúc sau, cậu ta
vẫn chuyển ghế xê dịch đến bên cạnh Đậu Đậu, nhân tiện đưa cho Đậu Đậu
chai nước, “ cầm lấy uống đi, cô ho như thế khéo mắc bệnh truyền nhiễm
đó, ô nhiễm môi trường!”
Đậu Đậu cười tít mắt đón lấy, ùng ục
uống hai ngụm, đắc ý nói: “ Ngôn Mặc Sênh, tôi uống xong rồi, anh uống
tiếp đi, ai ya ya, biết anh là muốn hôn gián tiếp người ta, người ta sẽ
không để ý đâu.”
Ngôn Mặc Sênh sa sầm mặt: “ Hừ, cô là đồ thần kinh, tránh xa tôi chút!”
Hừ, cho nên cậu tại sao phải quản nhiều chuyện như thế, còn đưa nước con người con gái điên này chứ!
(/)
Da mặt của Đậu Đậu sớm đã tu luyện thành vạn lý trường thành rồi, càng
xích lại gần bên cạnh Ngôn Mặc Sênh. Trêu cậu, khiến người ta mặt đỏ như con tôm luộc rồi.
Tô Niên Niên nhìn hai người gần gũi, trong lòng chỉ có một từ hình dung: xem thế là đủ rồi.
Cuối cùng, sau câu hỏi Đậu Đậu hỏi Ngôn Mặc Sênh hôm nay mặc quần trong màu
gì, Ngôn Mặc Sênh gào lên: “ Thiếu gia muốn tuyệt giao với cô, Hoàng Đậu Đậu, cách xa tôi 10m! Cô mau đi đi!”
Đậu Đậu không nỡ giật giật tay áo cậu, mắt rưng rưng, “ Phu quân, người ta phải đi đây, nhớ là phải nhớ em đấy, mu oa...!”
Trong phhòng vẽ các học sinh khác nhìn Đậu Đậu khoa trương cười phá lên, xem
ra đã quá quen với hai người thường xuyên đùa nhau kiểu này.
Đậu
Đậu quay về chỗ ngồi của mình, nhìn bộ dạng ngẩn tò te của Tô Niên Niên
lại cười ầm lên, nói với cô: “ Tô Niên Niên, tớ đã quyết định rồi! Tớ
phải tán đổ anh ấy, sau đó lại đá anh ấy, nhất định rất vui đấy, ha hah
ha”
Đây là tư duy của người bình thường sao? Tô Niên Niên trợn mắt nhìn, cực kỳ nghi ngờ ý nghĩa của việc mình đến đây.
Từ xa chuyển đến giọng nói nghiến răng nghiến lợi: “ Hoàng Đậu Đậu, tôi nghe thấy rồi đấy!”
Đậu Đậu lườn cậu ta: “ Ồ, nghe thấy thì nghe thấy thôi, lẩm bẩm cái gì, tôi phải chia tay với anh! Ly hôn!”
Ngôn Mặc Sênh: “.......”
Tô Niên Niên: “........”
Đắn đó một hồi, Tô Niên Niên tự nhận tố chất tâm lý mình không chấp nhận
được tất cả, lí nhí nói: “ Tớ nên về nhà thôi.......bye bye.”
Rời khỏi phòng vẽ mà Đậu Đậu học, cô chầm chậm đi bên đường, chuẩn bị ngồi xe bus về nhà.
Đường Dư tập huấn ở công ty quản lý, Tống Dư Hi mỗi ngày đều đọc sách đến
12h, Chúc Thành bắt đầu giảm cân, Nọa Nọa đi học ở Hi Thành, Trần Nguyên thì đi du học, Cố Tử Thần mỗi ngày vùi đầu đến công ty.
Hình như tất cả mọi người đều đang nỗ lực.
Còn cô, cũng phải bắt đầu nỗ lực mới đúng chứ!