Con người Tô Niên Niên ấy à, thời phổ thông cũng có lúc bốc đồng, cũng có sự tồn tại của độc quyền bá vương bên trong.
Nhưng nói đến cùng, tính cách cô vẫn coi là tốt, giúp người cũng chưa bao giờ xem thường ai, hoặc là không tính toán mưu mô gì với ai.
Tống Dư Hi thật sự dây đến cô rồi.
“ Tôi cũng không cầu xin cậu cho tôi tiền, là cậu tự cho tôi tiền, dựa
vào cái gì mà bảo tôi trả?” Tống Dư Hi gào lên, Nọa Nọa và Đậu Đậu nghe
thấy ở phía xa cũng nghệt mặt ra.
Ơ này, người ta lúc đó nhìn cậu
khó khăn mới chủ động đưa tay giúp đỡ, tại sao cô ta lại thay lòng đổi
dạ như người ta nợ cậu chứ?
Tô Niên Niên cũng bị logic vớ vẩn của cô ta làm cho bực mình,cười khẩy nói, “ Tống Dư Hi , cậu cũng khá lên rồi đấy.”
Đáng sợ nhất không phải là ân oán báo thù, mà là người ta coi lòng tốt của bạn thành lỗi của bạn.
Lời nói vừa dứt, thì nghe thấy giọng nói một nam sinh hổn hển leo lên cầu thang: “ Niên Niên, cậu đang làm cái gì thế?”
Tô Niên Niên sắc mặt tối sầm, quay đầu lại, Chúc Thành đang ra sức leo
lên, những thớ thịt không ngừng rung, cũng không biết làm sao qua mắt
được cô quản lý ký túc mà trà trộn vào ký túc nữ.
Cậu ta bực tức
chạy đến bên cạnh Tống Dư Hi , thần sắc hoảng hốt: “ Tiểu Hi, cậu không
sao chứ? Nhiều hành lý thế này sao mình cậu xách được chứ, sao không gọi điện cho mình.”
Tống Dư Hi cụp mắt xuống, khóe mắt đỏ, rưng rưng sướt mướt khóc ra vẻ đáng thương.
Cô ta vốn dĩ không muốn liên hệ với Chúc Thành , nhưng bây giờ cô ta đã
hết đường lùi, chỉ có thể nhờ Chúc Thành giúp cô ta, trên thực tế là có ý nghĩ tư lợi.
Chúc Thành nhìn cô ta không nói gì, trong lòng càng tức giận, quay người
chằm chằm nhìn Tô Niên Niên : “ Niên Niên, mình không biết Tiểu Hi đắc
tội cậu ở đâu, nhưng cậu ức hiếp cậu ấy như thế có được không? Cậu là
công chúa cao cao ngạo nghễ, cậu có bạn, có người yêu, tiểu Hi có gì
chứ? Cậu ấy coi cậu là bạn, cậu coi cậu ấy là gì chứ!”
Một loạt
những câu hỏi chất vấn khiến Tô Niên Niên cạn lời, không phải đồng ý
cách nói của cậu ta, mà là tức không nói ra lời được.
Cô cố kiềm
chế tâm trạng của mình, “ Lợn ca, mình thấy cậu không chỉ béo, mà đến
mắt cũng bị lợn tha rồi? ai cho cậu dũng khí lí lẽ hùng hồn mà chỉ trích mình, cậu có hiểu chuyện gì không? Cậu có phân biệt được đúng sai hay
không?”
“ Sao mà mình không biết chứ! Không phải là Tiểu Hi đắc
tội cậu sao, các cậu vừa nãy đang nói trả tiền gì đó đúng không? Được,
không cần nói gì nữa, Tiểu Hị mượn cậu bao nhiêu tiền, mình thay cậu ấy
trả cho cậu!”
Chúc Thành thích Tống Dư Hi , cô biết, nhưng không ngờ Chúc Thành lại hoàn toàn tin Tống Dư Hi , không cần cho cô giải thích.
Cô cũng không muốn giải thích nữa, cũng không cần thiết.
Tô Niên Niên bực tức, “ Được thôi, bây giờ chuyển tiền cho mình.”
Chúc Thành làm thật, lấy điện thoại ra chuyển tiền cho Tô Niên Niên .
Tô Niên Niên nhận được còn nghiến răng nhắc nhở, “ Lợn ca, cậu đúng là địa gia, giúp đỡ người khác.”
Chúc Thành cau mày: “ Cậu còn nói lời như thế, mình thấy tình bạn của chúng ta không cần tiếp tục nữa.”
“ Vậy thì đừng làm bạn nữa.” Tô Niên Niên lạnh lùng nói xong, “ có điều
mình muốn nhắc cậu một cậu, có người dùng biết bao nhiêu thịt cũng
khoong dưỡng được mắt mắt, cậu tự biết.”
Cô và Nọa Nọa Đậu Đậu
cùng đi lên lầu, Chúc Thành ân cần xách đồ giúp Tống Dư Hi , còn nói: “
Tiểu Hi, cậu yên tâm, số tiền này không cần trả mình.”
Tống Dư Hi cuống quýt nói: “ Sao thế được chứ, đợi mình sau này có tiền, nhất định sẽ trả cho cậu.”
Không ai chú ý thấy, trên môi cô ta nở nụ cười đắc ý.