Tô Niên Niên run rẩy cầm điện thoại gọi 120, vết thương trên người Cố Tử Thần không chỉ có một chỗ, nhưng từ đầu đến cuối, cô cũng không nghe
thấy cậu kêu rên một tiếng, ngược lại còn an ủi mình: “ Không sao, đừng
sợ, một lát sẽ khỏi thôi.”
Những giọt máu tươi tí tách rơi trên
đất, Tô Niên Niên nhìn mà choáng váng, trong không gian chật hẹp cố vùng vẫy cởi áo khoác ngoài ra, băng lại cánh tay cho Cố Tử Thần.
Chiếc áo khoác màu trắng trong phút chốc đã bị nhuốm sang màu đỏ, nhìn mà đau lòng.
Người trên đường vây quanh đã báo cảnh sát, gọi cấp cứu, còn có người đưa nước qua cửa kính xe bị vỡ.
Tô Niên Niên cảm thấy mình giống như bị mất trí vậy, không nghe thấy gì, không cảm nhận được gì.
Trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Cố Tử Thần, Cố Tử Thần, anh nhất định sẽ không sao.
Tô Niên Niên co rúm trên ghế dài ở hành lang, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát một cách đáng sợ.
Vì thân phận đặc biệt của Cố Tử Thần, vừa vào bệnh viện đã được đưa đến
phòng bệnh vip, viện trưởng và mấy chủ nhiệm khoa ngoại vội vàng đến,
chuẩn bị làm phẫu thuật cho anh.
Nhưng rất nhanh, các bác sĩ phát hiện ra vấn đề.
Nhóm máu của Cố Tử Thần tương đối đặc biệt, mặc dù không quý hiếm như nhóm
máu O, nhưng bệnh viện này không có túi máu trùng khớp với máu của anh.
Anh bây giờ mất máu quá nhiều, nếu như không kịp truyền máu có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Mấy bác sĩ tiến hành hội chẩn, nếu như Cố thiếu gia xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hậu quả không dám nghĩ đến.
Phía bệnh viện nhanh chóng liên hệ với người nhà họ Cố, người cùng nhóm máu với Cố Tử Thần chỉ có Cố Lí và ông Cố.
Ông Cố tuổi đã cao, dù cho muốn giúp cũng lực bất tòng tâm, cuối cùng người đến bệnh viện, chỉ có một mình Cố Lí.
Bên cạnh anh còn có Diệp Thanh Nhã, hai người vốn dĩ hẹn nhau cùng ăn cơm, không ngờ nhận được điện thoại của bệnh viện.Y tá dẫn Cố Lí đi lấy máu, Diệp Thanh Nhã vừa nhìn là nhận ra Tô Niên Niên, nhanh chân bước đến.
Tô Niên Niên ngơ ngác ngẩng đầu, Diệp Thanh Nhã nhìn thấy vết máu trên
người cô còn cho rằng cô bị thương, hét lên một tiếng, “ Niên Niên, em
biết em bị thương rồi không, y tá?”
“ Em không sao.” Tô Niên Niên lắc lắc đầu, khóe mắt đỏ hoe, nhưng cố kiềm chế để không khóc, “ Chị
Thanh Nhẫ, Cố Tử Thần sẽ không sao chứ?”
Diệp Thanh Nhã vỗ vỗ vai cô, an ủi nói: “ Đừng lo lắng, A Thần bây giờ mất máu quá nhiều, Cố Lí
đã đến rồi, cậu ấy sẽ không sao đâu.”
Tô Niên Niên dựa vào vai cô, trên người vẫn không ngừng run rẩy.
Mười phút sau, Cố Lí sắc mặt trắng bệch bước ra, Diệp Thanh Nhã vội hỏi: “ Thế nào rồi?”
Cố Lí lắc lắc đầu, “ Hút 400cc, y tá nói còn phải xem tình hình.”
Cách một lúc, y tá lại chạy đến, cuống lên hỏi: “ Người bệnh không có người
thân thiết nhất nữa sao? 400cc không đủ dùng, như thế nếu tiếp tục người bệnh sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Cố Lí sắc mặt sững lại, anh biết ông Cố sẽ không cứu Cố Tử Thần, chỉ có thể đứng dậy, “ Lấy của tôi đi.”
Diệp Thanh Nhã cau mày: “ Cố Lí, anh điên rồi à?”
Tô Niên Niên mắt chớp chớp, giống như nghĩ đến gì đó, lấy điện thoại từ trong túi ra, gọi đến một số máy.
Điện thoại rất nhanh có người nhận, chuyển đến một giọng nữ sinh lạnh lùng
cao ngạo: “ Ồ, Tô Niên Niên, cậu gọi điện cho tôi làm gì?”
“ Tống Dư Hi, Cố Tử Thần bị tai nạn xe, tôi nhớ cậu và anh ấy có cùng nhóm máy, cậu có thể đến bệnh viện được không?”
Tống Dư Hi hơi giật mình, nhưng lại xem thường nói: “ Tôi dựa vào cái gì mà
phải đi chứ, à không, Tô Niên Niên, cậu xin tôi một tiếng, tôi sẽ suy
nghĩ.”