Rất nhiều người đều chọn chia sẻ “ dù cho thật giả, cứ giúp trước đã” “ Sớm quay về, chúc mọi điều tốt lành”
Trong khoảnh khắc, cả weibo như vỡ òa, các nick VIP thi nhau chia sẻ, vào tối hôm đó, là chủ đề nóng nhất bị kéo lên đầu trang.
Nhưng hiệu quả thu được lại không có gì, đến buổi trưa ngày hôm sau, vẫn không có bất cứ tung tích nào của Tô Niên Niên.
Đây đã là 24h kể từ sau khi Tô Niên Niên mất tích.
Cố Tử Thần cả đêm không ngủ, Diệp Tinh Vũ ở bên cạnh cậu, khẽ nói: “ Anh, anh đi ngủ đi, có tình hình gì em gọi anh.”
Cố Tử Thần nheo mày, dường như không nghe thấy lời của cậu nói.
Diệp Tinh Vũ há há mốc, muốn khuyên cậu hai câu, lại không biết mở mồm thế nào.
Cố Tử Thần không phát điên, cũng không kích động, ngược lại, cậu biểu hiện rất bình tĩnh.
Cậu phối hợp với cảnh sát làm người ghi chép, giúp họ cùng phân tích khả năng bị đưa đi đâu.
Cậu cau mày càng lúc càng chặt, sau khi Diệp Tinh Vũ khuyên cậu N lần, cậu
đột nhiên đứng dậy, giọng nói bình thản: “ Anh về nhà Tổ, có tin gì gọi
điện cho anh.”
“ Ôi, anh, anh về nhà làm gì thế.....” Diệp Tinh Vũ ở đằng sau không hiểu hỏi.
Đáp lại cậu, chỉ có chiếc bóng cao gầy đó.
Nhà Tổ họ Cố.
Khi Cố Tử Thần về nhà, ông Cố đang ở trong vườn thư giãn uống trà chiều.
Ông Cố nằm trên ghế ngả, trong tay cầm muốn cuốn sách cổ rất cũ đang xem, yên tĩnh chăm chú.
Cố Tử Thần đi đến trước mặt ông, hỏi: “ Ông uống trà ạ?”
Ông Cố “ uh” một tiếng. “ Cháu về rồi à.”
“ Vâng.”
Hai ông cháu nói chuyện cực kỳ tẻ nhạt, khi hai người nói hết chuyện chính
trị, lại nói đến chuyện thương trường gần đây, càng nói ông Cố càng hài
lòng với đứa cháu này.
Hai đứa con trai của ông, con lớn thì chết trẻ, còn con thứ hai Cố Ngôn Chuẩn làm việc không dứt khoát, hay bị ảnh hưởng tình cảm, cháu trưởng Cố Lí làm việc quái đản hay đi ngược lại ý
ông, những đứa cháu khác họ hàng thì càng không nói đến.Đếm đi đếm lại, độc nhất Cố Tử Thần giống ông nhất.
Thông minh, bình tĩnh, nhìn xa trông rộng, có suy nghĩ của mình, giống y hệt ông hồi trẻ.
Nhưng Cố Dung lại không thích nhất, cũng chính là đứa cháu này.
Mặc dù ông đón nhận thân phận Cố Tử Thần, nhưng nói cho cùng, ông vẫn để ý Cố Tử Thần chỉ là con riêng.
Hơn nữa, tài năng trên người thiếu niên này, nếu như không chèn cậu xuống, sẽ có một ngày, tất thành mối hại.
“ Trên thế giới này, cháu muốn nhất là thứ gì?”
Cố Tử Thần im lặng nói: “ Cháu chỉ muốn ông nội luôn khỏe mạnh, những
người bên cạnh tất cả đều tốt, còn những thứ danh vọng tiền bạc, thân
phận địa vị chỉ là phù du.”
“ Thế sao?” Ông Cố nheo mắt, hồi lâu, uể oải ngáp một cái, “ Hôm nay cháu về sớm đi, ông hơi mệt, về phòng
nghỉ ngơi, ôi, tuổi tác cao rồi.....già rồi, già rồi........”
Cố Tử Thần nhìn theo bóng ông, nắm chặt bàn tay lại, vì quá dùng lực mà gân xanh nổi cả lên.
--- ---
Không biết mất bao lâu, Tô Niên Niên quả thật không thức nổi nữa, nhắm mắt lại.
Tỉnh lại lần nữa, cô chỉ cảm thấy đầu mình rất đau, quan sát xung quanh, có lẽ là trong khách sạn.
Cô nhìn ra bên ngoài, rất nhanh đã lấy lại tinh thần!
Ở đây lại là thành phố náo nhiệt, bên ngoài có người!
Cũng chính là nói, cô chỉ cần chạy thoát khỏi căn phòng này, là có hy vọng được cứu sống rồi!
Tô Niên Niên hít một hơi thật sâu, lại quan sát căn phòng một lần nữa.
Người phụ nữ đeo khẩu trang đó cũng ở đây, còn cả một tên đàn ông cắt đầu cua, đang nhìn chằm chằm vào cô.
Có lẽ là cả đoạn đường cô biểu hiện có vẻ nghe lời, cho nên hai người này đã cởi trói dây thừng ở tay chân cô ra rồi.
Cô phải nghĩ cách trốn chạy!