MC bước lên sân khấu, nói lời tuyên bố: “ Lễ tốt nghiệp......đến đây là kết thúc.”
Trong lễ đường không còn cảnh chạy ào như chim vỡ tổ giống các hoạt động
trước đây, mà là im lặng đến ngạc nhiên, chỉ có tiếng khóc sụt sùi của
vài nữ tinh chuyển đến.
Kết thúc rồi, cao trung.
Kết thúc rồi, thanh xuân.
--- ---
Đi ra khỏi lễ đường, Tô Niên Niên nhìn lên trời, suy nghĩ tương lai của mình sẽ như thế nào.
Đợi đến ngày mai, cô cũng sẽ tốt nghiệp cao trung, những gì trước đó, đều sẽ biến thành hồi ức.
Đang nghĩ nhập tâm, đột nhiên bị Chúc Thành lao đến bên cạnh khiến cô giật
nảy mình, cô lùi về sau một bước, “ Lợn ca, cậu làm gì thế, mặt hớn hở
như biểu cảm sắp lấy vợ ấy.”
Chúc Thành cười hì hì, hưng phấn
nói: “ Cao trung năm ba có người tổ chức liên hoan, chúng ta cũng đi xem đi, bộ ngoại giao và bộ tuyên truyền cũng đều đi.”
Cậu ấy ở bộ ngoại giao, Tô Niên Niên và Tống Dư Hi ở bộ tuyên truyền, đi tham gia cũng là nên làm.
“ Cố Tử Thần cũng sẽ đi chứ?” Tô Niên Niên hỏi, Chúc Thành lập tức có
biểu cảm chịu không nổi: “ Thật là, mình lại ngửi thấy mùi của yêu
đương.......ai ya, Cố học trưởng đến rồi, cậu hỏi trực tiếp anh ấy đi!”
cậu chỉ chỉ Cố Tử Thần đang đi về phía Tô Niên Niên, cười gian xảo.
“ Anh có đi liên hoan không?” Tô Niên Niên ngẩng mặt hỏi Cố Tử Thần, Cố Tử Thần gật đầu, “ Có.”
Cậu đưa tay nắm lấy tay Tô Niên Niên, “ Em cùng đi với anh.”
Tô Niên Niên nghệt ra, “ Thôi ngại lắm, em đi cùng lợn ca cũng được.”
Cố Tử Thần phì cười: “ Em còn biết ngại à? Chỉ có điều, em thật sự không muốn đi cùng anh, có thể dẫn theo người nhà đấy.”
Tô Niên Niên bị câu nói “ người nhà” của cậu làm cho dao động, lập tức gật đầu lia lịa.
Chúc Thành ở bên cạnh mếu xệch mặt, mắt ngân ngấn, trên đường còn lẩm bẩm: “ Ôi, hai người ân ái thì thôi đi, đừng làm phiền tôi một mình, mấy năm
này làm kẻ đơn thân thật chẳng dễ dàng gì.....”
---- ----
Mọi người đi ăn cơm trước, sau đó kéo nhau đến nơi tập trung ---KTV.
Mấy tên chuyên cướp mic lao lên trên hát, Tô Niên Niên chuyên gia tranh mic hát hết bài này đến bài khác, có người không kiềm được, nói: “ Mọi
người cảm thấy để Cố nam thần hát một bài thì thế nào? Tôi chỉ mới được
nghe cậu ấy hát một lần bài cùng nhau xem mưa sao băng, vẫn còn chưa
đã!”
Lập tức mọi người xôn xao lên, Cố Tử Thần nheo mày, cũng không làm vẻ cao giá kênh kiệu, lên chọn bài hát.
Cậu vừa đi, bên cạnh Tô Niên Niên chỉ còn lại có một mình mình.
Sofa lún xuống một chút, Tô Niên Niên liếc sang bên cạnh nhìn, sắc mặt Hạ
Cường tối sầm ngồi xuống bên cạnh cô, dọa cho Tô Niên Niên phản ứng đầu
tiên là trốn chạy.
“ uhm...........việc lần trước ở đội bóng rổ
là tôi có lỗi, không nên nghe những lời nói bịa đặt rồi nói xấu cậu.” Hạ Cường ấp úng nói hết, khác hoàn toàn với vẻ bề ngoài của cậu ta.
Tô Niên Niên cười gượng nói: “ Ha ha.......” dù cho xin lỗi, cũng nên xin
lỗi Đường Dư chứ, hồi đó Đường Dư là vì cậu ta mới bị nghỉ học.
“ Cậu có phải là không tha thứ cho tôi! Làm thế nào cậu mới tha thứ cho tôi!” Hạ Cường nét mặt căng thẳng hỏi.
Tô Niên Niên bị dọa cho suýt ngã từ trên sofa xuống, vội vàng xua tay: “ Đâu có đâu có, tôi tha thứ cho cậu rồi!”
Nghe xong đáp án này, Hạ Cường mới thở phào một hơi, cậu ta có vẻ rất đàn
ông đẩy một ly rượu đến trước mặt Tô Niên Niên, “ nếu như cậu tha thứ
cho tôi, thì uống cạn ly rượu này, mọi người vẫn là anh em tốt!”