Những tin tức nhận được từ quân đồng minh Bồ Đào Nha đã giúp Bá tước thuyền trưởng Branwell bám theo hạm đi Pháp một cách an toàn. Ròng rã mấy tuần con tàu phải lưa. đường đi trên mặt biển sao cho khỏi bỏ xa mục tiêu mà lại tránh được tầm nhìn cuả tàu địch.
Cuối tháng Tư, sau khi đã chắc chắn về lộ trình cuả quân Pháp, thuyền trưởng Branwell quyết định quay trở về. Chàng đã có đủ tin tức mà đô đốc Nelson đang nóng lòng mong đợi.
Tại vịnh Tetuan, hạm đội Anh đã bỏ neo nằm chờ hơn nữa tháng và đang nóng lòng đợi ngày xuất trận. Vì vậy, khi con tàu Gypsy với lá buồm tiến vào cảng, các sĩ quan đổ cả lên boong hò hét, vẫy chào. Đô đốc Nelson lên tận mặt boong trên cùng đón người đưa tin cuả mình.
Nelson là một người đàn ông nhỏ thó, đã mất một tay và một mắt vì tổ quốc mình. Bá tước cao hơn ông nhiều, vậy mà chàng không bao giờ hết ngạc nhiên trước sức mạnh phi thường chất chứa trong con người tầm vóc bé nhỏ này.
− Thế nào, Branwell, anh mang tin gì về cho tôi đây?- Nelson nôn nóng hỏi trong lúc dẫn Bá tước vào phòng ăn.
− Chúng đi về phía Tây Ấn, mười hai chiến thuyền Pháp và tám cuả Tây Ban Nha.
− Với mục đích gì vậy? Mẹ kiếp! Sao chúng không khai chiến quách cho rồi!
− Tôi đóan rằng chúng cần đường, nếu đúng vậy, chúng ta càng có thời gian để chặn đánh.
− Ha ha, được lắm, Branwell, cứ để chúng đó cho tôi- Ông gẩy gẩy miếng thịt trong điã- Quỷ thật, nhưng thà chén thịt bò ướp muối mà chơi bọn Pháp còn sướng hơn là ngồi không ở đây nốc rượu sâm banh với bít tết. Cầu Chúa soi xét ý nguyện cuả con!
− Chắc chắn rồi, thưa Đô đốc- Branwell mỉm cười. Sáng mai chúng ta nhổ neo chứ.
− Ấy, tất nhiên, nhưng anh đã làm xong vai trò cuả mình. Không cần...
− Ngược lại, ngài sẽ cần tàu Gypsy cuả tôi dẫn đường, thưa Đô đốc.
− Được thôi, nếu anh vẫn còn hăng hái- Nelson mỉm cười.
Trong khi Bá tước và Nelson mải tung hoành ngoài đại dương thì ở London, Kate cũng kịp nổi đình nổi đám chỉ sau một khoảng thời gian ngắn ngủi. Nàng xuất hiện ở tất cả các câu lạc bộ phố St. James và có tên trong tất cả các danh sách khách mời đến các buổi tiệc tùng, dạ vũ. Nữ Bá tước Mannering giàu có, xinh đẹp, quyến rũ và hồn nhiên đến say lòng đã đặt chân vào cái xã hội quay cuồng của London và kéo theo một dây dài dằng dặc những người ngưỡng mộ.
Bá tước mới đi một tuần, Kate đã chọn được, với sự giúp đỡ cuả Willy, một cỗ xe song mã mui trần xinh xắn. Sau đó, Chàng Bảnh Brummell đã cũng nhận nàng, điều đó cũng đủ đảm bảo tương lai cho nàng rồi. Từ Oatlands trở về, chàng ta vô cùng sửng sốt khi nghe tin Bá tước đã cưới vợ ngay hôm rũ bỏ Claire. Chàng đến thẳng dinh thự Mannering và gặp ở đó một bé con với đôi mắt xám to, khuôn mặt đẹp tuyệt mỹ và cách nói năng thẳng thắn, đã khiến chàng lập tức say mê.
Lẽ ra Kate có thể hài lòng với danh sách ngày càng lớn những người hâm mộ mình. Nhưng không. Càng ngày, nàng chỉ càng thấy bồn chồn, tức giận, thiếu vắng hơn. Nàng cần Branwell. Nàng chẳng thiết gì những thành công nhanh :Dng cuả mình. Tất cả những thú vui mới mẻ đâu có nghĩa lý gì khi không có chàng!
Trong một buổi dạ tiệc, nàng đã được giới thiệu với hai anh em Venice. Mặc dù không ưa vẻ lạnh lùng cuả công nương Moravia, nàng lại thấy người anh cô ta, Bá tước Alban Mirabel, thật dễ mến. Nàng nhận ra ngay đó là người đàn ông đã gửi nàng cái hôn gió bữa nọ... và cũng chính người đã chuyện trò với Walepole. Nàng có hỏi Bá tước về Walepole nhưng anh ta chỉ nói đó là người quen tình cờ. Nàng cũng không tiện hỏi thêm nữa.
Ngày lại ngày trôi đi, Kate càng tin chắc mình chưa hề có mang. Điều đó làm nàng nhẹ nhõm phần nào. Nàng chưa muốn có con, nhất là quan hệ giữa nàng và Branwell đang quá tồi tệ. Càng ngày, sự hờn giận với chàng càng trở nên quá sức chịu đựng, thêm vào đó là nỗi lo lắng cho sự an toàn cuả chàng. Sáng sáng, nàng tỉnh giấc với nỗi khắc khoải, mong chờ để rồi cuối ngày lại nguyền ruả chàng đã bỏ đi biệt vô tăm tích. Nàng còn tự hỏi có phải chàng đã buông neo đâu đó và đã tìm được một người đàn bà ngoan ngoãn hơn nàng mà vui thú rồi chăng?
Đầu tháng Năm nàng đã thầm nhủ không thèm mong chàng nữa. Nhưng đến giữa tháng Sáu, nàng thấy mình chỉ càng bồn chồn, nóng nảy hơn. Nàng đã chán ngấy những buổi tiệc tùng, chán ngấy cái cuộc sống chỉ bước từ phòng khiêu vũ này sang phòng khiêu vũ khác. Giờ đây, điều duy nhất mà nàng muốn là ngồi nhà và chờ đợi. Nàng muốn nhìn thấy khuôn mặt ngạc nhiên cuả Bá tước khi chàng trở về. Nàng muốn chàng biết nàng đã đem bao nhiêu đổi thay cho ngôi nhà cuả chàng. Nàng đã trang hoàng lại phòng khiêu vũ, thay tất cả rèm cửa, bọc lại ghế bành bằng sa tanh thêu kim tuyến và đặt những chậu cây cảnh xinh xinh ở khắp nơi. Phòng trà cũng được sửa sang và buồng trang điểm cuả nàng đã biến thành một nơi đầy quyến rũ toàn một màu hồng và trắng bạch.
Nhưng chàng không về! Và nàng chỉ biết ngồi đây mà tưởng tượng. Bây giờ thì nàng không tin là chàng còn lênh đênh ngoài khơi nữa. Nàng bực bội đi lại trong phòng khách nghĩ ra đủ mọi điều có thể là nguyên nhân cho sự bặt tăm cuả chàng. Nhưng những ý nghĩ rối mù cuả nàng bị ngắt quãng vì cưa? phòng mở tung và giọng một chàng trai trẻ vọng vào.
− Lạy Chúa, hãy tin tôi! tôi là bạn cuả bà chủ mà- rồi cái đầu cuả Danny thò vào- Kate, hãy bảo ông bố già này tránh ra đi.
Nhìn thấy cậu bạn thân thiết lòng nàng vơi hẳn nỗi buồn. Nhưng, nàng phải cho cậu chàng này biết rằng nàng chưa quên tội của cậu ta. Nàng đứng chống nạnh, lên giọng.
− Ồ, không đâu. Tôi lại muốn bảo Kirkly tống cổ cậu ra đấy, bạn a.
− Ơ kìa, Kate!- Danny la lên, cố gỡ khỏi tay Kirkly.
Kate cười vang.
− Thôi được, Kirkly, bác thả cậu ấy ra. Danny, cậu có thể vào .
Danny bước vào, dang rộng hai tay, miệng cười toe toét!
− Kate không định đuổi tôi đấy chứ?
− Đồ phản bội!
− Ồ, không. Tôi chỉ làm điều tốt nhất cho Kate thôi mà.
− Hà!
Chàng liền quỳ xuống và khoanh tay trước ngực.
− Hãy tha thứ cho tôi, nào...
Nàng cười rũ rượi.
− Ôi, Danny, đứng dậy đi.
Đúng lúc đó, Willy xuất hiện ở ngưỡng cửa và đứng há hốc mồm ngạc nhiên trong khi Danny tiếp tục quỳ, vừa giật gấu áo muxơlin trắng cuả Kate vừa nài nỉ bằng giọng rất kịch.
− Kate, chấp nhận cho tôi đi.
− Kate- Willy rít lên- có cần anh phải tống cổ thằng nhãi xấc xược này đi không?
− A- Kate reo lên- Willy ngốc nghếch. Lại đây và làm quen với người bạn thân nhất cuả em đi nào.
Hai chàng trai bắt tay, nhìn nhau thăm dò, rồi Willy quay sang Kate.
− Anh tới để tháp tùng em đến câu lạc bộ như thường lệ. Còn tối nay là hội hoá trang ở nhà phu nhân Barrymore. Em đừng quên đấy nhé.
− Kate- Danny xen vào- Tôi về đây nghỉ hè. Tôi có thể tháp tùng Kate đi bất cứ đâu!
− Cám ơn sự giúp đỡ cuả anh nhưng Phu nhân Mannering không cần đến nó đâu- Willy nói, gườm gườm nhìn Danny.
− Đó là ông nghĩ vậy thôi- Danny dằn giọng.
− Thôi đi, các anh- Kate kêu lên- chúng mình sẽ cùng đi, được chứ?
Khi ba người đến nơi, câu lạc b St. Jame đã đông đủ những khuôn mặt quen thuộc. Danny và Willy nhập ngay vào một đám đàn ông đang hùng hổ tranh cãi. Kate ngạc nhiên nhận thấy trong số đó có cả phu nhân Hester, bà này đang có vẻ bừng bừng phẫn nộ. Nhìn thấy Kate, bà ta bổ đến túm lấy tay nàng.
− Chào Kate. Cô có tin nổi không, người ta chỉ trích cậu Pitt và ngài đô đốc trước mặt tôi!
− Ồ, quả là tồi tệ!- Kate cười, quay sang đám đàn ông- Thưa các ngài, vậy các ngài có nguy cớ bị ngược đãi đấy.
− Đêm nay em còn tuyệt diệu hơn bao giờ hết, animamia- một giọng nói bỗng kề sát bên tai nàng. Nàng quay lại, nhận ra Bá tước Mirabel.
− Ồ, ông Bá tước, tôi e rằng ông quá nịnh đầm đấy- nàng cười- mới tối qua ông bảo tôi không thể xinh đẹp hơn, có phải ông nói vậy không nhỉ?
− Biết làm sao được, vì mỗi lúc em lại làm tôi bàng hoàng ngơ ngẩn hơn. Đi nào, chúng ta sẽ bàn luận riêng về chuyện này- anh ta nói và nắm lấy khuỷu tay để trần cuả nàng.
Nàng cười và nhẹ nhàng gỡ ra.
− Không được đâu, tôi e rằng chuyện về Nelson ở đây hấp dẫn tôi hơn.
− Ô, tất nhiên, chồng em đang thực hiện nhiệm vụ cuả ngài đô đốc mà.
Nàng nhướn mày.
− Làm sao ông biết điều đó?
− Tôi không biết. Tôi chỉ đoán thôi- anh ta nhìn vào mắt nàng, thận trọng đáp- Điều gì buộc bá tước Mannering phải xa cô vợ mới trẻ đẹp và đầy quyến rũ nếu không phải vì sứ mệnh tổ quốc.
− Thật vậy ư?- nàng miệng cười, nhưng lòng gợn một cảm giác mơ hồ lo âu. Tự nhiên, nàng nhận thấy Bá tước Mirabel hoàn toàn không phải là con người vui nhộn như nàng nghĩ. Nhưng Mirabel đâu phải dễ nản lòng. Anh ta lại xáp sát bên nàng.
− Kate, em có thích xem đoán mệnh không?
Anh ta hỏi và trỏ về phía một nhóm người đang ngồi bên bàn bói bài.
Nàng ngước nhìn khuôn mặt đẹp trai hồng hào trong bộ cánh trắng. Sao nhỉ? Nàng cũng có quyền được giải khuây chứ!
− Cũng thú vị đấy- nàng nhận xét.
Anh ta đưa tay cho nàng khoác.
− Em có tin tướng số không?
− Kể cũng hay khi xem bói để so sánh với những gì xảy ra thật trong đời mình- nàng cười.
− Vậy là em hoài nghi? Còn tôi thì tôi tin.
− Thật á?- Nàng tròn xoe mắt.
− Sao lại không? Em nghĩ tôi là người thực tế lắm sao?
Họ cùng cười, không để ý đến một người đàn bà tóc màu mật ong đang nhìn theo họ, môi dưới hơi bĩu ra. Đó là Claire. Ả cười khẩy và quay sang nói với người đứng cạnh.
− Xem kià, cô vợ mới cuả Bá tước vui vầy trong lúc chồng đi vắng.
Sáng sớm hôm đó, tàu cập bến Brighton. Không thể chờ đến lúc con tàu bỏ neo, Bá tước giao tất cả cho Hatch và phóng lên bờ. Chỉ năm phút sau, chàng đã ngồi trên mình ngựa lao về London. Chàng thèm được nhìn ngắm gương mặt nàng. Lòng chàng vừa rộn ràng, vừa day dứt, liệu nỗi khát khao bao ngày cuả chàng có được đáp lại không? Chàng thích thú nhận thấy Kate đã mang vào ngôi nhà cuả chàng nhiều nét Bermuda.
− Hãy nhắn bà chủ xuống phòng ăn với tôi. Tôi đói ngấu rồi.
Chàng bảo Kirkly ngay khi đặt chân vào tiền sảnh, một nụ cười nở rộng trên khuôn mặt sạm nắng cuả chàng.
− Ông chủ ...- Kirkly ngập ngừng theo sau chàng.
− Gì vậy?
− Phu nhân Mannering không có nhà.
− Ồ? Thế cô ấy đâu? Ở chỗ bà Haverly à?
− Không, thưa ông chu?
− Thế nào?- Bá tước bắt đầu cau mày.
− Bà chủ đi chơi với ông Wilson và ông Daniel Ludlow.
− Đi đâu?- Bá tước gần như gắt lên.
− Dạ, hình như tới câu lạc bộ St. James.
− Cám ơn Kirkly. Dọn ngay bàn ăn cho tôi và chuẩn bị ngựa mau lên.
Ba mươi phút sau, chàng đã tế ngựa đến trước toà nhà hai tầng cuả câu lạc bộ St. James. Chàng đụng ngay Claire ở tiền sảnh.
− Quả là thú vị được gặp cô ở đây!- chàng chào, pha chút giễu cợt.
− Anh về đúng lúc đấy chứ?- Claire nói giọng khiêu khích.
− Ồ?
− Anh chưa nghe nói gì về vợ anh sao?- Ả bồi tiếp, và ả biết mình đã điểm trúng huyệt.
− Vợ tôi.
− Ừ, em nghe cha em nói rằng ở câu lạc bộ Watiers họ đang đánh cuộc xem ai sẽ người may mắn được thay ông Wilson làm vệ sĩ cho cô ta! Riêng em tin chắc là Bá tước Mirabel sẽ thế vào chỗ đó.
− Ngậm cái lưỡi dối trá cuả cô lại!- Bá tước rít lên và quay lưng bỏ đi. Claire còn hét với theo.
− Ngay lúc này, cô ta đang ngồi xem bói với tay Bá tước đấy.
Ả cũng chẳng cần phải dẫn chứng thêm vì Kate và Mirabel đã lù lù xuất hiện, tay khoác tay và đang mải mê cười cợt ngay trước mũi chàng!