“Quan Tĩnh, ở đây có một tài liệu quan trọng, cô mang lên lầu cho Tổng giám đốc đi!” Chủ nhiệm tổ chương trình đặt một tập tài liệu ở trên bàn làm việc của Quan Tĩnh!
Vừa mới từ bên ngoài chạy về, Quan Tĩnh uống môt ngụm nước, cầm tập tài liệu ở trên mặt bàn lên nói:“Bảo em đi sao? Nhưng mà em không biết Tổng giám đốc ở tầng bao nhiêu!”
“Tầng 32, nhanh lên, đi ngay bây giờ... tập tài liệu này rất quan trọng, hiện tại những người khác đều không có thời gian!” Chủ nhiệm vội vàng dặn dò lại, sau đó hướng về phía cửa phòng đi ra ngoài!
Cầm tập tài liệu ở trong tay, Quan Tĩnh, không suy nghĩ gì thêm nhiều, đi ra hướng thang máy.
Tầng 30, tầng 31, tầng 32!
Đinh - -
Cửa thang máy mở ra vù vù, Quan Tĩnh từ bên trong bước ra!
“Văn phòng Tổng giám đốc”, sắc vàng rực rỡ của hàng chữ màu vàng đập vào tầm mắt của cô!
Cửa phòng làm việc chỉ khép hờ!
Cốc cốc cốc…
Gõ ba tiếng vào cửa, người trong phòng không đáp lại!
Quan Tĩnh dè dặt đẩy cửa ra, nhìn vào bên trong!
Một người đàn ông nằm úp sấp trên bàn làm việc, trên mặt bàn có hai chai rượu. Một chai đã hết, chai kia uống hết một nửa!
“Nước...” người đàn ông ngẩng mặt lên, buồn bực nới chiếc cà vạt trên cổ áo ra! Là Tổng giám đốc!
Quan Tĩnh khẩn trương đặt cặp hồ sơ lên trên bàn trà, rót một chén nước mang đến!
Ực ực... Ực ực...
Người đàn ông say rượu, uống từng ngụm từng ngụm hết sạch toàn bộ nước trong chén!
“Cô là ai?” Người đàn ông đã tỉnh táo ra rất nhiều, ngửng đầu lên hỏi cô gái ở bên cạnh!
“Tôi là một phóng viên nhỏ, a... “ Cô khẩn trương chạy lại bàn trà, cầm tập tài liệu tới. “Chủ nhiệm của chúng tôi bảo tôi mang tập tài liệu này lên cho tổng giám đốc ký tên!”
Tưởng Vũ Hàng, Tổng giám đốc trẻ tuổi của MBS chợt kích động, lảo đảo đứng lên, một tay ôm lấy lấy cô phóng viên nhỏ kia!
“Tổng giám đốc ...” Quan Tĩnh sợ tới mức kêu to, thất kinh đẩy cánh tay giống như sắt của anh ra!
Thật tuyệt, dáng người rất đẹp, eo rất nhỏ, ngực rất nở nang... cánh tay tráng kiện đụng chạm vào nơi ngực. Thật là lớn... căng đầy... mềm mại, cảm giác sờ vào thật thích... ngay tức khắc đã hấp dẫn dục vọng đàn ông của anh nổi lên! Bàn tay to của anh không kiêng nể gì nữa, một tay mò mẫm ở nơi ngực của cô, một tay đi tới nơi giữa hai cánh hoa của cô !
“Tổng giám đốc, anh buông tôi ra, tôi chỉ là người mang tài liệu đến cho anh...!”
Tưởng Vũ Hàng áp má vào bên tai cô nỉ non: “Tôi thích cô! Cô rất đẹp, dáng người vừa vặn, đúng là loại thân hình tôi yêu thích! Hiện giờ cô cho tôi... tôi rất hy vọng, cô muốn gì... tôi sẽ cho cô... được không?”
“Không ...” muốn cô dùng thân thể để trao đổi công việc ư? Cô không cần, chẳng đáng!
Nụ hôn của anh vẫn áp sát, bàn tay to của anh thuận tiện vuốt ve trên người cô, đôi môi cực nóng không ngừng dao động ở trên cổ cô. “Xin cô đấy, đừng cự tuyệt tôi... được không? Tôi đã bị cự tuyệt ... bị cự tuyệt đến mức không còn đủ tự tin nữa rồi! Nếu cô lại cự tuyệt tôi nữa, tôi nghĩ tôi sẽ khóc mất... thật đấy!”
Anh đau khổ lên tiếng cầu khẩn, khiến cô mềm lòng, từ kháng cự dần dần chuyển thành nghênh đón ...