Người Tình Của Yêu Râu Xanh

Chương 8: Chương 8




"Rudolph, tại sao anh phải làm như vậy?" Ôm lấy Mục Lôi đang hôn mê bất tỉnh, Lam Vịnh Vi kinh ngạc không thể tin trừng mắt nhìn vẻ mặt vô hồn của Rudolph.

Rudolph mỉm cười,sau đó bịch một tiếng hắn vứt bỏ tượng đồng rồi vươn tay ra với Lam Vịnh Vi ."Vi Vi, tôi tới mang cô rời đi!"

"Rời đi? Vì sao tôi phải rời khỏi?" hiện tại Lam Vịnh Vi chỉ đang nghĩ nên làm thế nào để giúp Mục Lôi băng bó miệng vết thương, bởi vì cô biết nếu hắn cứ hôn mê như vậy thì cho dù không chết cũng sẽ mất máu quá nhiều.

" không phải cô vẫn muốn rời khỏi Lam Nguyệt Sơn Trang, vẫn muốn rời khỏi Mục Lôi sao? Hôm nay tôi đến đưa cô đi."

"không, tôi không thể đi, Mục Lôi bị thương, sao tôi có thể rời đi lúc này chứ ?"

"Phải không? Tôi chỉ nghĩ cô để ý hắn, cho nên mới chỉ đánh hắn bất tỉnh, xem ra tôi nên ..." hắn khom người muốn nhặt tượng đồng lên , chuẩn bị công kích Mục Lôi đang hôn mê lần nữa .

Lam Vịnh Vi nhất thời sợ tới mức biến sắc ,cô ôm chặc Mục Lôi nói: "không cần, anh không cần đánh anh ấy , tôi đi theo anh là được chứ gì ." Rudolph gật gật đầu, sau đó nhặt lên váy áo quăng cho Lam Vịnh Vi , "Đem quần áo mặc vào, nhớ rõ mang thêm hai chiếc áo khoác giữ ấm, chúng ta phải đi một nơi rất xa ."

Sau khi bắt tay mặc xong quần áo, ngay cả một túi hành lý cũng chưa mang, Lam Vịnh Vi đã bị Rudolph hung hăng mang đi.

Dọc theo đường đi, Lam Vịnh Vi thất tha thất thểu theo sau Rudolph , ngay cả cơ hội thở dốc cô cũng không có, cho đến khi cô đạp nhầm cạm bẫy thì Rudolph mới cau mày dừng lại.

"Đáng chết, biết vậy không nên đi đường như lần trước rồi ."

Lam Vịnh Vi nghe lời hắn nói có chút lạ , "Lần trước?"

Rudolph lơ đễnh quay đầu cười cười.

"Đúng vậy! Chính là lần tôi mang Josephine rời đi ."

Lam Vịnh Vi ngớ ra, "Josephine? Là anh đem Josephine rời khỏi Lam Nguyệt Sơn Trang?"

"Đúng vậy, tôi vốn muốn mang cô ấy đi tìm Douglas Kéo Tư, không ngờ tới mới đi có một nửa, cô ấy lại đột nhiên đổi ý nói không đi nữa , cho nên..."

"Cho nên anh liền giết cô ấy , quăng xuống cạm bẫy?"

"Tôi không giết cô ấy , tôi thích cô ấy như vậy làm sao có thể giết cô ấy chứ ? Do cô ấy không cẩn thận rơi xuống cạm bẫy, chờ lúc tôi phát hiện thì cô ấy đã bị té gẫy cổ, rồi trút hơi thở cuối cùng ." Rudolph tựa như thường ngày không nóng không lạnh thuật lại , hắn giống như đang kể ra một câu chuyện bình thường vẻ mặt trấn định đến dọa người.

"anh thích cô ấy ?"

"Đúng , từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy tôi đã thích rồi , cũng tựa như tôi thích cô vậy , nhưng cô ấy lại yêu Douglas Kéo Tư, thậm chí còn mang thai đứa nhỏ của hắn rồi muốn cùng hắn bỏ trốn. Nhưng cô ấy đã quên, Douglas Kéo Tư không phải một người đàn ông đáng tin cậy , hắn cùng lắm cũng chỉ là một thằng đàn ông giỏi khua môi múa mép mà thôi , trừ bỏ nói ba hoa chích choè về giấc mộng gì đó của mình thì căn bản hắn không có một chút tài năng gì cả ; một thằng đàn ông như vậy, sao có thể làm cho Josephine hạnh phúc chứ ? Cho nên tôi đưa Douglas Kéo Tư đi tới một nơi rất xa , một nơi mà hắn không thể nguy hại đến Josephine và những phụ nữ vô tội khác nữa ."

Lam Vịnh Vi cảm thấy máu toàn thân máu mình trong nháy mắt như bị đông lại thành băng, người đàn ông này có thể giết anh ruột mình ?

"anh ... Giết Douglas Kéo Tư?"

Rudolph vẫn như trước cười lắc đầu.

"Tôi không có giết hắn, hắn là anh trai tôi , sao tôi có thể giết hắn, tôi cùng lắm chỉ làm cho hắn ngủ vĩnh viễn, vĩnh viễn không thể quấy rầy Josephine thôi!"

thì ra là thế! thì ra Douglas Kéo Tư cũng không có cô phụ Josephine, mà Josephine đáng thương cứ cho là mình đã bị vứt bỏ, cho nên thương tâm bất đắc dĩ đành phải gả cho Mục Lôi, có khả năng đến chết cô ấy cũng không biết người trong lòng mình đã chết.

" Vì sao anh làm như vậy? Douglas Kéo Tư là anh trai anh , còn Josephine cô ấy ... cô ấy có thể xem như chị dâu anh , sao anh có thể độc ác làm như vậy?"

"hắn không phải anh trai tôi , hắn là một kẻ chỉ biết lừa gạt tình cảm phụ nữ , loại đàn ông này căn bản không đáng để phụ nữ yêu, cũng không có tư cách sống trên đời, cũng giống như Mục Lôi bọn chúng đều là đồ lừa đảo , những chuyên gia nói dối không hơn không kém ."

"không, Mục Lôi không phải lừa đảo , anh ấy không lừa gạt tình cảm phụ nữ !" Lam Vịnh Vi vội vã vì Mục Lôi giải thích , cô không ngừng nhớ tới Mục Lôi cả người đầy máu nằm đó , điều này làm cho lòng cô chợt đau nhói .

"Vi Vi, vì sao cô lại nói giúp cho hắn chứ ? rõ ràng cô đã tận mắt thấy hắn cùng Sắt Lâm Na ở cùng một chỗ, thậm chí vì tránh cô cùng Sắt Lâm Na phát sinh xung đột mà tách hai người ở hai nơi , để cho Sắt Lâm Na đến Luân Đôn, còn cô ở lại Lam Nguyệt Sơn Trang thay hắn chăm sóc Đại Tây Nhã, chuyện này cô hẵn rõ hơn tôi mới đúng ."

"Tôi..." Lam Vịnh Vi một câu cũng không nói nên lời, bởi vì Mục Lôi xác thực đã mang theo Sắt Lâm Na đi Luân Đôn, hơn nữa còn rời đi ngay trước mặt mọi người .

Rudolph tiến sát vào cạnh Lam Vịnh Vi, tiếp đến hắn mạnh mẽ nâng mặt cô đối mặt hắn , "Tôi thích em , tôi không thể nhìn em bước lên vết xe đổ của Josephine , cho nên tôi mới không ngừng nhắc nhở em , muốn em rời khỏi Mục Lôi, không nghĩ tới em vẫn đi vào đó , vì cứu em thoát khỏi hắn, cho nên tôi chỉ đành mang em đi , tôi làm như vậy đều là vì em , em có biết không?"

Môi hắn tiến gần đến môi Lam Vịnh Vi, bày tỏ tất cả nhiệt tình cùng khát vọng của hắn nhưng Lam Vịnh Vi chỉ cảm thấy ghê tởm cực kỳ, cô dùng sức đẩy hắn ra đồng thời đứng lên."không cần, anh buông ra !"

"Vi Vi, em hãy nghe tôi nói..."

Rudolph quay người , ngăn trở đường đi của Lam Vịnh Vi.

"Tôi không thích nghe, tôi không thích nghe kẻ điên như anh nói chuyện, anh đi, anh đi đi!"

"Tôi không có điên, cô thấy tôi giống như điên sao?"

Rudolph đưa tay bắt lấy Lam Vịnh Vi, nhưng lại bị cô cắn mà nhanh chóng buông tay.

"anh đương nhiên bị điên rồi! Nếu không điên, sao anh có thể vọng tưởng thay người khác quyết định tương lai của mình chứ ? Cho dù Douglas Kéo Tư thật là người không thực tế, thật là người thích mơ mộng thích đùa bỡn phụ nữ , thì đó cũng là sự lựa chọn của Josephine ,anh không phải thượng đế, anh không có tư cách thay Josephine quyết định mọi chuyện ! Tôi cùng Mục Lôi cũng vậy , tôi mặc kệ anh ấy đã từng có bao nhiêu phụ nữ , cũng không quan tâm anh ấy sẽ mang đến bất hạnh cho người anh ấy yêu hay không , tôi chỉ cần anh ấy thật lòng thật dạ yêu tôi là đủ rồi, bởi vì đây là sự lựa chọn của tôi , bất luận kẻ nào cũng không có quyền can thiệp!"

"Nhưng hắn ta làm cô bị thương cô ..."

"anh ấy có thể thương tổn tôi hay không tôi biết, nhưng tôi thì đã nhìn thấy anh gây thương tổn cho người khác . Bởi anh vì lợi ích riêng , chia rẽ một đôi tình nhân có khả năng sẽ thành một đôi vợ chồng ân ái , làm hại bọn họ cửa nát nhà tan, cho nên anh mới là người không đáng để phụ nữ yêu , cũng không có tư cách sống trên thế giới này ."

"Vi Vi, em không hiểu, từ nhỏ tôi đã cùng Douglas Kéo Tư và Mục Lôi lớn lên với nhau , không ai hiểu rõ họ hơn tôi , cùng bọn họ ở cùng một chỗ thật sự không hạnh phúc, bọn họ..."

"Câm mồm, tôi không thích nghe, tôi không thích nghe!" Lam Vịnh Vi hô to, đồng thời không tự chủ được vụt bỏ chạy, cô muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi người đàn ông này, nếu không cô sẽ giống như Josephine , chết một cách không rõ nguyên nhân ở đây .

"Vi Vi, em hãy nghe tôi nói, Vi Vi!" Mắt thấy Lam Vịnh Vi sắp biến mất ở trong bóng đêm, Rudolph vội vàng đuổi theo. hắn không thể để cô trở lại Lam Nguyệt Sơn Trang, đó là một nơi bị nguyền rủa , nếu không sao nó không chỉ một mà mà đến ba lần phát sinh chuyện bất hạnh chứ ?

Đúng vậy, như lời mẹ hắn nói, Lam Nguyệt Sơn Trang là nơi bị nguyền rủa , là nơi từ ba mươi năm trước đã bị tử thần hạ lời nguyền rủa.

Lam Vịnh Vi chạy thục mạng , cỏ dại cắt qua mắt cá chân cô , nhánh cây xước vào da thịt lúc cô chạy đi nhưng vì mạng sống, vì có thể đem sự thật thực nói cho Mục Lôi nghe , cho nên Lam Vịnh Vi té ngã lại đứng lên, đứng lên lại té ngã, nhưng vô luận cô có chạy thế nào cũng vẫn bị Rudolph đuổi kịp.

"Buông, anh buông ra !"

Lam Vịnh Vi vừa đá vừa đánh hắn , cố gắng giãy khỏi sự kiềm hãm của Rudolph , nhưng thái độ của cô lại chọc giận Rudolph, hắn giơ tay tát thẳng vào mặt Lam Vịnh Vi khiến cho cô mất đi trọng tâm té lăn trên đất,sau đó hắn dùng hai tay bóp cổ cô .

"Tôi cho cô một cơ hội nữa , cô có chịu theo tôi rời khỏi đây không ?" hắn dữ tợn trừng mắt nhìn cô , rồi dần dần tăng thêm lực đạo trên tay hắn .

"không có khả năng,dù là lòng hay người của tôi đều đã cho Mục Lôi, tôi không thể cho một người đàn ông nào khác, nhất là anh !" Tuy rằng rất khó thở , nhưng Lam Vịnh Vi lại dũng cảm cự tuyệt.

"cô không hối hận? cô không sợ mình và Josephine giống nhau, chết ở trong rừng cây hoang vu u ám này sao ?"

"So với việc ở cùng một người điên như anh , tôi thà rằng ở lại trong rừng cây làm bạn với Josephine , nói không chừng Douglas Kéo Tư cũng ở trong này."

Rudolph điên cuồng buông ra một tràn cười quanh quẩn ở trong bóng đêm, giờ khắc này hắn như một tên ma quỷ thật khủng bố, "Được , nếu như vậy, cô cứ ở đây làm bạn với hai người bọn họ đi!"

hắn đột nhiên dùng lực đẩy cô đi , Lam Vịnh Vi thoáng chốc mất đi trọng tâm, toàn bộ thân hình rơi xuống cái hố sâu kia , đầu cô bị đập vào hòn đá, tiếp theo là bả vai, sau đó là thân thể của mình ... Cuối cùng cô chỉ nhớ rõ mình bị xô ngã xuống trong một cái hố sâu tối đen , trong hố sâu cái gì cũng nhìn không thấy, cái gì cũng sờ không được...

※※※※※※

Mục Lôi cảm thấy đầu óc của mình giống như bị một tảng đá lớn đập vào đau đớn, đau đến làm cho hắn gần như ngay cả ánh mắt cũng không mở ra được.

Từ từ ngồi dậy, Mục Lôi mờ mịt trừng mắt nhìn cả giường hỗn độn loang lổ vết máu ghê người . Ông trời ơi , chuyện gì đã xảy ra ? Vì sao lại loạn thành như vậy? hắn rõ ràng đang ở trên giường cùng Tiểu Vi điên loan đảo phượng, cá nước thân mật, vì sao bây giờ chỉ còn mình hắn? Tiểu Vi đâu? cô ấy đã đi nơi nào rồi ?

"Tiểu Vi, Tiểu Vi!" Mục Lôi cố gắng đứng lên kêu gọi, kỳ vọng có thể nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của Lam Vịnh Vi , nhưng không có, hắn phải thất vọng rồi, Lam Vịnh Vi không có tiến vào, ngược lại A Thêm Toa lại đi đến.

"A Thêm Toa, Tiểu Vi đâu?" Mục Lôi thống khổ thở hào hển, đau đầu nhưng vẫn cố hết sức nói .

A Thêm Toa cười cười, cúi người nhặt lên t quần áo quăng cho Mục Lôi mặc vào, đồng thời nói: "đi rồi!"

"đi rồi? cô ấy đi nơi nào?"

"cô ấy cùng Rudolph rời đi, rời đi Lam Nguyệt Sơn Trang."

Mục Lôi nhất thời cảm thấy trước mắt một mảnh choáng váng hoa mắt , cả người như sắp ngất, "Bà nói cô ấy cùng Rudolph rời đi Lam Nguyệt Sơn Trang?"

A Thêm Toa mỉm cười gật đầu, trong ánh mắt lại mang theo chút lạnh lẽo khác thường, "Đúng vậy, cô ấy và Josephine giống nhau, bỏ ngươi để cùng người trong lòng trốn đi."

Mục Lôi lắc lắc đầu, căn bản hắn không tin tiểu yêu tinh tóc đen vừa quật cường vừa thông minh sẽ bỏ hắn mà đi."không, tôi không tin, Tiểu Vi cùng Josephine không giống nhau ,cô ấy sẽ không ruồng bỏ tôi để cùng người đàn ông khác bỏ trốn!"

"Có tin hay không là tùy ngươi , nhưng sự thật trước mắt chính là như thế, cô ấy cùng Josephine giống nhau, đã rời khỏi Lam Nguyệt Sơn Trang."

Mục Lôi hồ nghi nhìn A Thêm Toa, chẳng biết tại sao, hắn có cảm giác, cảm thấy đêm nay A Thêm Toa có một loại thái độ quái dị không rõ , mà càng làm hắn khó hiểu là bà ta vì sao lại nhắc tới Josephine ? Chẳng lẽ Tiểu Vi cũng như Josephine gặp phải nguy hiểm gì sao?

Nghĩ vậy, Mục Lôi nhảy dựng lên."A Thêm Toa, Tiểu Vi rốt cuộc đang ở nơi nào?"

"Ha ha ha! Tôi nói rồi, cô ấy đi rồi, cô gái họ Lam đó đã đi với Rudolph rồi ."

Tiếng cười bén nhọn của A Thêm Toa quanh quẩn ở trong bóng đêm, nghe qua làm cho người ta không rét mà run.

"không thể nào !" Mục Lôi quả quyết phủ quyết, "Tiểu Vi không phải Josephine, cô ấy sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác, cũng sẽ không bỏ lại tôi để đi với Rudolph , nhất định là Rudolph bắt buộc cô ấy có đúng hay không?"

A Thêm Toa phút chốc ngừng tiếng cười, "Đúng vậy, Rudolph uy hiếp muốn giết ngươi, cho nên cô gái họ Lam kia liền ngoan ngoãn mặc quần áo đi theo Rudolph ."

Mục Lôi bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, "Như vậy... Đầu tôi cũng là..."

"Là ta muốn Rudolph làm như vậy, bởi vì đàn ông trong gia tộc Tắc Đức Ni cô chỉ cần ở cùng cô gái họ yêu sẽ không có cảnh giác, cho nên ta bảo Rudolph dùng một thứ gì đó đánh ngươi bất tỉnh, như vậy nó có thể mang theo cô gái kia rời đi."

"Vì sao? Vì sao bà phải làm như vậy? Người trong gia tộc Tắc Đức Ni cô đối đãi bà không tệ !"

"Đối đãi không tệ? Dùng thủ đoạn cường bạo một cô gái chỉ mới mười sáu tuổi đến mang thai, sau đó lại dùng quyền thế bức bách cô ấy lưu lại làm người hầu để sai sử, cái này gọi là đối đãi không tệ sao ?"

Mục Lôi sửng sốt, căn bản không hiểu bà ấy đang nói cái gì, nhưng khi mắt Mục Lôi chạm đến hận ý trong ánh mắt A Thêm Toa đột nhiên liền thông suốt ."A Thêm Toa,người bà đang nói là chính bà, phải không?"

A Thêm Toa oán hận nói: "Đúng vậy, năm ấy ta chỉ mới mười sáu tuổi, ngươi nghĩ xem , một cô gái mười sáu tuổi đã biết gì đâu ? Mười sáu tuổi vẫn còn là một thiếu nữ thích mơ mộng , là tuổi đối với tình yêu tràn ngập khát khao, mà cha ngươi lại đánh đuổi tất cả khát khao về tình yêu của ta , cũng hủy đi cuộc sống vốn dĩ hạnh phúc của ta , vị hôn phu của ta cũng bởi vậy mà bỏ ta đi! Cho nên từ đó về sau , ta liền hạ quyết tâm muốn báo thù, ta muốn tất cả đàn ông trong gia tộc Tắc Đức Ni cô vĩnh viễn đều không chiếm được người họ yêu, vĩnh viễn đều sống trong cô độc thống khổ."

"Vậy Josephine..."

"Josephine là một cô gái tốt, nhưng cô ấy ngàn không nên vạn không nên, yêu phải đàn ông trong gia tộc Tắc Đức Ni cô ."

"không đúng, người Josephine nyêu không phải tôi , người cô ấy yêu là Douglas Kéo Tư, thậm chí còn mang thai đứa nhỏ của anh ta , điểm ấy bà hẳn phải rõ hơn tôi mới đúng."

A Thêm Toa quỷ dị cười , "Mục Lôi, ngươi cùng phụ thân ngươi ánh mắt rất giống nhau , ngươi không nhìn thấy sao? Douglas Kéo Tư là người trong gia tộc Tắc Đức Ni cô ! hắn cùng cha ngươi cơ hồ là cùng một khuôn mẫu đúc ra, vì sao các ngươi đều không phát hiện chứ ?"

Mục Lôi nói không ra lời, một đôi mắt xanh mở thật lớn, "Bà nói cái gì! Douglas Kéo Tư là anh của tôi ..."

"Douglas Kéo Tư là anh ngươi , hắn là kết quả ta bị cha ngươi cường bạo mà ra , còn Rudolph mới là đứa bé của ta và Kiệt Phu ." Kiệt Phu là chồng của A Thêm Toa , ông ta là người làm vườn ở Lam Nguyệt Sơn Trang , vài năm trước đã qua đời.

"Cho nên bà vẫn luôn cưng chiều Rudolph, mà chán ghét Douglas Kéo Tư?" Mục Lôi nhớ tới đối đãi khác biệt rõ ràng trước đây của A Thêm Toa với Douglas Kéo Tư và Rudolph .

"Đúng vậy, mỗi lần nhìn thấy nó , ta liền sẽ nghĩ tới cha ngươi khiến ta thống khổ , tựa như nhìn thấy ngươi sẽ làm ta nghĩ đến cha ngươi vậy , bởi vì các ngươi thật sự quá giống nhau !"

"Vậy Douglas Kéo Tư đâu? anh ấy ở nơi nào?" Nhiều năm qua bọn họ đều nghĩ Douglas Kéo Tư vứt bỏ Josephine một mình đến Paris phát triển, nay xem ra chỉ sợ không phải như vậy.

A Thêm Toa lạnh lùng cười, "đã chết!"

Mục Lôi cả người run lên, "đã chết? Bà giết Douglas Kéo Tư!"

"Ta không có giết nó , ta chẳng qua chỉ làm cho nó ngủ vĩnh viễn, không xuất hiện ở trước mặt ta nữa thôi!"

"Còn Josephine..."

"cô ấy tự mình không cẩn thận rơi vào cạm bẫy ngã chết, không liên quan đến ta ."

"Tôi không tin, Josephine là một người an phận thủ thường,cô ấy có thể ở trong Lam Nguyệt Sơn Trang cả một ngày không ra khỏi phòng , làm sao cô ấy có thể một mình đi vào trong rừng cây? Nhất định có người mang cô ấy đi ra ngoài, hơn nữa người kia chính là Rudolph, đúng hay không?"

Mục Lôi chịu đựng đau đứng lên, loạng choạng đi về phía A Thêm Toa.

A Thêm Toa không chút nào sợ hãi trừng mắt với hắn, trong tay không biết từ chỗ nào cầm lên một tượng đồng ."Ngươi cứ nói đi? Dù sao cô ấy đã chết, có truy cứu cũng không còn tác dụng gì , nhưng nếu ngươi muốn biết như vậy , thì nên đi hỏi hai người bọn họ!"

"Bà muốn làm cái gì?" Mục Lôi nhíu mày nhìn bà ta , hiện tại hắn thật sự không có khí lực đi quan tâm A Thêm Toa đang nghĩ cái gì, hắn chỉ muốn mau chóng tìm được Rudolph, sau đó cứu Lam Vịnh Vi thoát khỏi hắn ta mà thôi .

"Ta muốn giết ngươi, giết ngươi xong , ác mộng của ta sẽ chấm dứt, ta sẽ lại là A Thêm Toa vô tư vui vẻ , như vậy những hạnh phút ta từng có hết thảy sẽ về lại trong tay ta, cho nên ta muốn giết ngươi!" Ánh mắt A Thêm Toa lộ ra một chút điên cuồng, bà ta dùng hung khí đột nhiên đánh tới Mục Lôi.

Mục Lôi nghiêng người né , tránh đi công kích của A Thêm Toa, hắn cảm thấy A Thêm Toa điên rồi, nếu bây giờ hắn chết, Tiểu Vi phải làm sao bây giờ? Josephine đã bị hại , không thể lại để cho Tiểu Vi trở thành người hy sinh thứ hai , huống chi cô ấy còn là cô gái duy nhất hắn yêu nữa !

Đúng vậy, hắn yêu cô , cho tới bây giờ, hắn mới phát hiện mình không biết từ khi nào đã sớm đánh mất trái tim , mà yêu cô ! Cho nên dù có phải hy sinh tánh mạng của mình, hắn cũng phải cứu cô trở về .

Kiên định ý niệm cùng tình yêu làm cho Mục Lôi nhất thời quên đau đớn trên người, hắn tức giận rống to: "A Thêm Toa, Tiểu Vi rốt cuộc ở nơi nào?"

A Thêm Toa điên cuồng cười, "cô ấy đã chết, cô ấy và Josephine giống nhau, bị Rudolph đẩy xuống cạm bẫy ngã chết, ngươi nghe thấy không,cô ấy đã chết!"

Mục Lôi sắc mặt thù hằn trắng bệch, "Bà gạt tôi ,cô ấy sẽ không chết, sẽ không!"

"Ngươi không tin, nếu ngươi không tin lời ta nói , ngươi có thể vào trong rừng cây, đến cạm bẫy mà Josephine chết xem, ngươi sẽ nhìn thấy cô gái ngươi yêu âu lạnh như băng nằm ở đó không nhúc nhích, nbị côn trùng cắn nuốt da thịt , đó chính là kết cục phụ nữ mà đàn ông gia tộc Tắc Đức Ni cô yêu , kết cục của họ so với ta còn thê thảm hơn , khà khà ha!"

"Tôi không tin, tôi không tin!" Mục Lôi không thể tin khàn giọng gào thét, sẽ không, tiểu yêu tinh tóc đen của hắn sẽ không bỏ hắn mà đi như vậy , sẽ không !

Bất chấp A Thêm Toa có phản ứng gì, Mục Lôi lập tức triệu hồi gia nhân , sau đó phân phó mọi người chuẩn bị đèn đuốc rồi nhanh chóng chạy tới rừng cây.

Từng có kinh nghiệm lần trước ,nên lần này, bọn họ rất nhanh đã tìm được được Rudolph mặt đang dại ra trong rừng cây , đồng thời cũng phát hiện ra Lam Vịnh Vi không nhúc nhích nằm ở trong cạm bẫy .

Mục Lôi tâm thần đều hoảng sợ nhảy xuống cạm bẫy, ôm lấy cả người đã sớm lạnh như băng của Lam Vịnh Vi , bi phẫn thống khổ nháy mắt tràn đầy lồng ngực .

"Vì sao? Ai có thể nói cho tôi rốt cuộc là vì sao?"

Tiếng hò hét của hắn quanh quẩn ở trong bóng đêm, nhưng mà lại không có ai biết vì sao, cũng không ai có thể nói cho hắn biết đáp án.

※※※※※※

Lam Vịnh Vi cho là mình nhất định đã chết, bởi vì cô cư nhiên nhìn thấy bản thân nhẹ nhàng phiêu phiêu bay lên giữa không trung, bên người còn có mấy đám mây trắng bay qua.

"Xảy ra chuyện gì? Vì sao mình lại bay được ?" cô buồn bực tự nói, thân mình nhẹ nhàng xuyên qua những áng mây trắng .

"Người đã chết, chỉ còn lại linh hồn, đương nhiên là có thể bay." một giọng nói ngọt ngào động lòng người vang lên ở sau lưng cô , nhanh chóng quay đầu lại Lam Vịnh Vi không thể tin trừng lớn mắt. Đó? Là thiên sứ sao?

nhẹ nhàng dụi mắt, không nhìn lầm . Lam Vịnh Vi rốt cục xác định mình thấy được thiên sứ, hơn nữa là một thiên sứ có cánh, càng khoa trương là thiên sứ này giống y như Đại Tây Nhã, quả thực có thể nói là giống nhau như đúc.

"Đại Tây Nhã? Sao có thể là con ? Con cũng đã chết sao?"

Tiểu thiên sứ cười khanh khách,đôi cánh tuyết trắng cánh phác phác đập , "Tôi không phải Đại Tây Nhã, Đại Tây Nhã là đứa con gái bướng bĩnh không nghe lời của chị , còn tôi , tôi rất biết nghe lời cha trời nha , tôi gọi là Thua Kém Đắc Ý, là thiên sứ bảo hộ của chị ."

" Thiên sứ bảo hộ ?"

"Đúng , mỗi người đều có một thiên sứ bảo hộ , phụ trách bảo hộ con người khi còn sống, nếu người này làm rất nhiều việc thiện, như vậy thiên sứ bảo hộ sẽ mang theo người đó lên thiên đường; nếu người này làm nhiều việc ác, như vậy thiên sứ bảo hộ sẽ biến thành ác ma, đem người này đẩy xuống địa ngục, mà chị là một người xinh đẹp thiện lương, cho nên tôi liền xuất hiện tại nơi này, chuẩn bị mang chị lên thiên đường !"

"Vừa rồi vì sao em nói Đại Tây Nhã là con gái của chị ? cô bé là con gái của Mục Lôi, không phải của chị ."

"Nếu chị gả cho Mục Lôi làm vợ thì Đại Tây Nhã không phải là con gái của chị sao? Nhưng hiện tại nếu chị đã chết, Đại Tây Nhã tự nhiên cùng chị một chút quan hệ cũng không có, vậy nói chung mọi thứ lại trở lại lúc bắt đầu, một lần nữa bắt đầu lại ."

"Chị chết? Em nói chị thật sự đã chết rồi?" Lam Vịnh Vi lắc lắc đầu, hiển nhiên không thể chấp nhận sự thật mình đã chết .

"Đương nhiên, nếu chị không tin, tôi có thể mang chị đi xem , hiện tại Mục Lôi đang giúp chị cử hành lễ tang."

nói xong, tiểu thiên sứ Thua Kém Đắc Ýgiữ chặt tay Lam Vịnh Vi bay đến Lam Nguyệt Sơn Trang, quả nhiên ở trong đại sảnh cô nhìn thấy bản thân nằm ở trong một cỗ quan tài tràn đầy hoa tươi.

Lam Vịnh Vi giật mình ngây người .

"Đó là..."

"Đó là lễ tang của chị , hiện tại chị tin mình đã chết rồi chứ ?"

Lam Vịnh Vi đầu oanh một tiếng vang thật lớn. cô đã chết! cô thật sự đã chết rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.