Quản gia Triệu nhìn mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía chàng trai đang ngồi ngây ngẩn ở góc phòng, tức khắc liền biết đó là người mà mình cần tìm.
“Cậu Bạch Thi Tịnh, thiếu gia có nhờ tôi mang đến cho cậu.”
“À… à. Cớm ơn.”
Bạch Thi Tịnh nhận lấy túi xách đựng những hộp thức ăn từ tay ông, cơ miệng cố mà nặn ra một nụ cười vặn vẹo.
Đúng là người lắm tiền, đến cả quản gia trong nhà cũng bắt mắt vờ lờ.
Nhìn xem, mấy cô nhân viên trong phòng đang chết mê chết mệt vì ông, luôn miệng gọi Sugar daddy.
Bạch Thi Tịnh dù đã lảng ánh mắt sang một bên khác, nhưng vẫn có thể cảm nhận được con mắt chăm chú đánh giá cậu từ ông.
Cơ người phổng phao như quân nhân cấp cao nghỉ hưu, khí thế rất trang nhã, động tác, lời nói cũng rất phong lưu, mang đến cho người ta cảm giác chưa từng gặp nhưng vẫn muốn tôn trọng ông.
Là một người có tính kiên nhẫn và suy nghĩ thấu đáo.
Khuôn mặt dù có những vết nhăn của tuổi già nhưng không thể che được sức sống ở đôi mắt sáng màu.
Đặc biệt, bộ tóc và râu dài màu trắng bạch kim của ông rất đậm chất và tôi điểm thêm cho sự từng trải (rất “Sugar daddy Bụt”).
Đảm bảo khi còn trẻ quản gia Triệu rất đẹp trai nha.
Quản gia Triệu trầm ổn mà nhận xét những đặc điểm của Bạch Thi Tịnh.
Người này gầy, cao mảnh khảnh nhưng không có cân nặng bù đắp nên trông qua khá yếu ớt.
Khuôn mặt rất đẹp, nhưng sự trong sáng của tuổi thanh niên đã không còn.
Là người đẹp nhất mà ông ấy từng gặp trước đây.
Đi bên thiếu gia sẽ rất xứng đôi.
Quản gia Triệu gật gù, lấy điện thoại ra từ trong túi áo chụp hình cậu rồi gửi cho Du Du Lan (Bạch Thi Tịnh:???).
Dù biết Mạn Châu Sa Hoàng vẫn chưa muốn tiết lộ với gia đình, nhưng cho phu nhân biết trước mặt con dâu tương lai cũng không tồi.
Xong việc, quản gia Triệu cúi chào Bạch Thi Tịnh, đến cả cái xoay lưng rời đi cũng rất phong thái.
Sau khi bóng dáng ông mất hẳn, trong phòng làm việc của cậu bỗng rộ lên nhưng tiếng í ới rì rầm to nhỏ.
“Á! Sugar daddy! Mắt tao sang hẳn lên rồi mày ạ!”
“Mày còn vậy, chứ tao nhìn đến nhỏ cả nước dãi. Người đâu rời đi còn chẳng biết nữa là.”
“Mình là người đã có gia đình! Mình là người đã có gia đình! Mình là người đã có gia đình! Không được mê “giai”! Không được mê “giai”!”
“Tôi chấm ổng luôn rồi!”
“Hình như tôi thành gay rồi.”
Cả căn phòng đều dừng lại, nhìn chằm chằm vào một cậu nhân viên.
Nhận ra mình vừa mới lỡ mồm nói một câu nghe không được khả quan cho lắm, cậu nhân viên đó vội vã bịt miệng lại, sửa lại lời nói.
“Ý tôi là thành fan! Thành fan ấy!”
Văn phòng trong công ty lặng đi một lát khiến cho cậu nhân viên ấy lúng túng, sau đó mới quay lại bàn tán tiếp.
“Ê, nếu nghe không nhầm thì vừa nãy ông ấy có nhắc đến một thiếu gia nào đó nhỉ? Chắc hẳn đó là một người rất giàu có.”
“Còn bảo ông ấy mang hình như là đồ ăn đến cho Bạch Thi Tịnh...”
Ngay khi câu nói ấy được thốt ra, một lần nữa, tâm điểm chú ý lại nằm trên người cậu.
Bạch Thi Tịnh thống khổ nở một nụ cười: “Là bạn bè.”
Đám đông: “À… à. Bạn bè.”
Mãi về sau, cậu mới có thể thành công lách ra khỏi những cái nhìn nghi hoặc, tò mò từ người khác mà chạy lên sân thượng công ty.
Mở hộp đồ ăn có trong túi ra, Bạch Thi Tịnh mù loà cả mắt.
Ôi… miếng thịt bò hảo hạng có nằm mơ cậu cũng chưa từng được động vào này!
Bạch Thi Tịnh run run gắp một miếng thịt gà cắt mỏng lên.
Ôi… đờ mờ! Những vệt tương óng ánh này là sao?!
Cả cái bát canh hàu này nữa. Cậu từng nhìn thấy nó trong thực đơn của một nhà hàng 5 sao.
Kể cả con bạch tục xúc xích này. Xuất thân từ một dòng hộ xúc xích quý tộc, lớn lên trong một gia đình thượng lưu, thấm trong mình đủ mọi thứ tinh hoa.
Vua xúc xích giáng thế! (tất nhiên đây là tưởng tượng của Bạch Thi Tịnh)
Đặc biệt cái tạo hình này cũng rất moe rồi.
Bạch Thi Tịnh cho nó vào miệng ăn, tự cảm thán những món này ngon quá ngon.
Sẽ ra sao nếu bạn từ chối một người mời ăn rồi được một người khác mang những loại thức ăn thơm ngon khác đến?
Thật là cảm giác.
Đúng lúc này, Đức Hải nhắn tin đến cho Bạch Thi Tịnh.
Đức Hải: [Hey, bro! Tao nghỉ trưa rồi, đi ăn không?]
Bạch Thi Tịnh không nói gì, chỉ chụp lại hình những hộp thức ăn được trang trí hoa văn rất đẹp mắt mà gửi đi.
Bạch Thi Tịnh: [Đã ăn]
Đức Hải: [Moá nó! Mày không rủ tao! Bạn bè như qq! Tuyệt giao!]